Yến Hàng nhìn chằm chằm Sơ Nhất.
Trước đó tuy nhận ra Sơ Nhất từ tư thế chạy và giày nhưng lại bị một chiêu tránh thoát đẹp đẽ của cậu làm cho hơi do dự. Bây giờ khi nghe được câu nói lắp này, hắn mới hoàn hoàn chắc chắn đây là Sơ Nhất.
Tùy rằng Sơ Nhất thay đổi lớn đến mức hắn nghe Sơ Nhất nói chuyện rồi vẫn chưa hoàn hồn được.
Cứ như vậy vặn cổ tay ấn cậu ở thân cây, một lúc lâu sau hắn mới hỏi một câu: ""Ăn cơm chưa?"
Hỏi xong rồi Yến Hàng mới cảm thấy mình như bị bệnh.
"Chưa, chưa ăn," Sơ Nhất nói, "Chưa làm, việc xong."
"Việc gì?" Yến Hàng hỏi.
"Phát tờ rơi," Sơ Nhất vừa nói xong liền giống như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vùng vẫy, "Tờ rơi của, của, của em......"
"Đừng nhúc nhích!" Yến Hàng đè chặt cổ tay cậu một chút, "Còn chạy không?"
"Em không......" Sơ Nhất nhỏ giọng nói.
"Cậu trai bắt trộm à?" Một thanh âm vang lên phía sau họ, "Cần giúp không? Cần báo cảnh sát không?"
Yến Hàng quay đầu lại thấy một ông chú đang đứng phía sau hắn xăn tay áo, vẻ mặt chính nghĩ mà trừng Sơ Nhất.
"Không, không," Yến Hàng nhanh chóng buông Sơ Nhất ra nhưng vẫn nắm cổ tay cậu không buông, "Bọn cháu giỡn thôi."
"À," Ông chú có lẽ cảm thấy không được trổ tài, có hơi thất vọng, lại nhìn nhìn hai người họ, "Không cần giúp thật à?"
"Không cần đâu," Yến Hàng nói, "Cảm ơn chú, chú tốt thật đó."
"Không có gì, không có gì," Ông chú cười phất phất tay, tiếp tục đi về phía trước, "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950290/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.