Chương trước
Chương sau
Tới trạm xe lửa thành phố A, Tiểu Vũ lái xe qua đón tôi.

“Vé máy bay tao đã giúp mày đặt rồi, một tháng sau, từ Bắc Kinh bay đi Los Angeles.” Tiểu Vũ đưa vé máy bay cho tôi, bất mãn bĩu môi, “Mộng Sơ, mày thực sự không tính nói cho Tập Lãng hay? Mày là người vợ hợp tình hợp pháp, danh chính ngôn thuận của hắn, chuyện lớn thế này, đau đớn thế này, vì cớ gì chỉ một mình mày phải gánh vác hả?”

Tôi nắm lấy tay Tiểu Vũ, nói với nó, “Tiểu Vũ, tao không tiêu cực đâu, nhưng tao chung quy cũng là kẻ sắp chết rồi, khác mày, khác cả Tập Lãng nữa, có một số thứ, hai người có đứng ở lập trường của tao, mới có thể hiểu được. Nếu như tao đã được định trước chỉ có thể là kẻ qua đường trong đời anh ấy, tao chỉ hy vọng lúc tao rời đi, có thể mang theo mình hết thảy, hận của anh ấy, yêu của tao đối với anh ấy, để khi hai người chúng tao gặp lại vẻ như chưa từng có gì, chẳng hề liên can.”

“Mộng Sơ, mày đừng nói thế, tao sợ...” Tiểu Vũ nhoài người lên vô-lăng mà khóc thút thít, tôi càng an ủi nó, nó lại càng khóc to hơn nữa.

Có điều, lúc nó đưa xe vào nhà xe, thì thấy một chiếc xe lớn sắc bạc phong cách nằm ngang ngược bên trong, Tiểu Vũ nổi giận đùng đùng nhảy xuống khỏi chỗ ngồi lái xe, đá vào săm lốp của chiếc xe lớn sắc bạc kia một cái, mắng, “Tập Lãng, anh mẹ nó đúng là cực phẩm ha, ngay cả dừng xe cũng ngang ngược như thế, anh mẹ nó đúng là tự xem mình là báu vật!”

Thấy Tiểu Vũ hóa đau buồn phẫn nộ ra sức lực chửi ầm lên, tôi nhịn không được mà cười ha ha.

“Cười! Cười cái gì mà cười!” Tiểu Vũ lập tức xoay người trỏ mũi tôi, nói to, “Kiều Mộng Sơ, là phụ nữ, tao không nỡ nói mày, mày xem mày đã im hơi lặng tiếng thế này, cho dù hắn ta có là hoàng đế, thì mày cũng là hoàng hậu đấy, mau thể hiện đi! Cũng may Tập Lãng không trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn mà xem mày như hoa như cỏ, mày còn không để một đứa phi tần ất ơ hỗn xược leo lên đầu đái ỉa đi!”

Tôi cười lớn hơn nữa, phía sau đã lấy hành lý khỏi cốp xe, đi vào phòng. Tiểu Vũ vẫn đang đá bánh xe lớn của Tập Lãng thêm mấy cái nữa, mới theo tới.

Nhưng mà, khi tôi lại gần cửa phòng, tôi cười không nổi nữa.

Tôi nghe thấy thanh âm của Ngô Tư Tư.

Đúng vậy, quả nhiên Tiểu Vũ nói đúng, phi tử đã leo lên đầu hoàng hậu đái ỉa rồi, bởi vì có hoàng đế cho nàng ta chỗ dựa.

“Anh chỉ biết vì cớ gì mà em rời đi, thế nhưng anh có biết vì cớ gì em trở về không?” Tôi nghe tiếng khóc kích động của Ngô Tư Tư.

Có người nói, phụ nữ kiêu hãnh chẳng hay khóc, một khi khóc liền khiến lòng người đau. Quả thực, tiếng khóc của Ngô Tư Tư lọt vào tai tôi, lại lan tràn cắt lòng cắt dạ tôi.

“Lãng, anh chẳng lừa được em đâu, anh vốn có yêu phụ nữ kia đâu, giống như em đối với người đàn ông kia vậy, cùng là hư tình giả ý cả, cùng là đang giày vò chính bản thân mình cả. Lãng, chỉ có em mới cùng loại người với anh, chúng ta bán đứng tình yêu của chính mình, trói buộc cơ thể của chính mình, nhưng chúng ta làm như thế, cũng chẳng phải bởi vì tham lam, mà là do thế gian vốn không công bằng với chúng ta, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, mà chỉ có bằng hôn nhân, một loại giao dịch tàn nhẫn như thế, mới đổi lấy được cái gọi là công bằng kia, đổi lấy giàu sang, danh dự, địa vị, cùng quyền lực... Thế nhưng, bọn họ nào có hiểu được đâu!”

“Lãng, em yêu anh...”

Tôi nín thở đứng ngoài cửa, chỉ vì đợi câu trả lời của Tập Lãng, nhưng Tập Lãng lại chẳng buông tiếng nào, mãi cho đến khi Tiểu Vũ phẫn nộ một cước đá mở cửa, tôi vội ngăn Tiểu Vũ, tiếc là không kịp.

Tập Lãng quay đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tựa hồ có thoáng hoảng loạn.

Người chỉ nhìn tôi, không mở miệng, cũng không giải thích gì. Mà tôi cũng là lần đầu tiên, không kiêng dè nhận lấy ánh mắt của người.

“Gian, phu, dâm, phụ!” Tiểu Vũ xông vào, tóm lấy cốc nước trên bàn, đi tới trước mặt Tập Lãng cùng Ngô Tư Tư, hất cho mỗi người một cốc, xong nó còn đập bể một cốc thủy tinh dưới chân Tập Lãng, hừ lạnh một tiếng, mắng, “Tập Lãng, tôi vốn tưởng anh là một thằng khốn, giờ tôi mới biết được, anh chính là một thằng ngu!”

Lời này của Tiểu Vũ, người thường nghe hẳn là sẽ phát ốm, có điều tôi hiểu được, thằng khốn là một người rất xấu xa, còn thằng ngu, là một người quá ngốc!

Tập Lãng không xấu, nhưng người lại quá ngốc!

Tiểu Vũ đi tới, kéo lấy tay tôi, căm hận nói, “Mộng Sơ, chúng ta đi thôi, hắn ta loại đàn ông như thế, không đáng dể mày như vậy!”

Tôi lại gắt gao nhìn chằm chằm Tập Lãng, Tập Lãng cũng không chớp mắt nhìn tôi, con ngươi người cùng con ngươi tôi có phần ươn ướt, tựa như hai mảnh ao hồ trong veo, dẫu cho không có núi cao ngăn cách, cũng không cách nào hợp dòng được, bởi vì chúng ta quá lặng lòng với nhau.

“Còn nhìn gì nữa, đi thôi!” Tiểu Vũ dùng sức lôi tôi đi, sau đó, tôi máy móc mà theo nó rời đi.

Xoay người, tôi mới để nước mắt rơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.