Ngay từ đầu, tôi đã biết, người không thươngtôi, nhưng tôi vẫn gả cho người.
Ngày chúng tôi kết hôn, mưa rơi tầm tã.
Người bế tôi vào trong phòng, quẳng tôi xuốnggiường, đạp cửa mà đi, xông vào mưa thu bất tận.
Người đứng giữa làn mưa bất động, tôi vẫn đứngtrước cửa sổ sát đất đờ đẫn dõi theo người.
Đây là lần đầu tiên, tôi cảm thấy tấm lưng ngườithoáng lung lay, thậm chí có chút chật vật, nhưng cho dù là chật vật, cũng làmngười ta thấy hoàn mỹ.
Người chính là một người đàn ông như thế, tựanhư một thanh kiếm báu lấp loáng ánh kim.
Rõ ràng biết mình có được người, rốt cuộc lạiđâm chính mình bị thương, nhưng tôi vẫn cố chấp đâm thanh kiếm báu này xuyênqua | trái tim mình, thà rằng dày vò đến chết trong thống khổ, cũng chẳng nguyệnđẩy người | ra.
Người xoay mình lại, dùng đôi con ngươi đen thẳmtrừng lấy tôi.
“Trời lạnh, anh dầm mưa thế này, sẽ cảm lạnh!”Tôi nhỏ giọng nói, tránh ánh mắt người, kiễng mũi chân lau đi nước mưa trên mặtngười.
Người chợt bắt lấy tay tôi, gạt ô mưa trong taytôi đi.
Rồi, người làm một việc ngoài dự liệu của tôi,người hôn tôi.
Người dùng sức bóp lấy khuôn mặt tôi, hôn đôimôi tôi, lại, cắn gặm không ngừng.
Tôi được người hôn mà ý loạn tình mê, cả ngườivô lực.
Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn biết rõ, đây chẳngphải yêu, ngược lại, đây chỉ là hận.
Người hận tôi!
Những giọt mưa buốt giá rơi lên mặt, lên cổ, chảydọc sống lưng tôi, tôi rùng mình, mới bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi/2063777/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.