Kỳ hạn ba năm nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng mọi chuyện đều không diễn ra như kế hoạch của Lưu Thiên Tước . Doanh thu hiện có tăng nhưng không như Lưu Thiên Tước mong đợi, nếu cứ tiếp tục tình trạng này rất có thể anh sẽ thua. Ván cờ này nếu thua Lưu Thiên Tước sẽ phải giao lại số cổ phần trong tay lại cho cha anh.
-Thiên Tước cậu định giải quyết chuyện công nhân ở nhà xưởng ngoại ô thành phố đòi tăng lương thế nào?
Bạch Tử Chí ngồi đối diện quan sát nét trầm tư trên mặt Lưu Thiên Tước. Quả thật anh cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, nhà xưởng ở khu vực anh quản lý bỗng dung bãi công đòi tăng lương. Doanh thu không như mong đợi đã đau đầu rồi, nay lại gặp phải tình trạng này. Bạch Tử Chí thở dài
-Đúng là xui xẻo, đang lúc cấp bách này tự nhiên đòi bãi công tăng lương.
Lưu Thiên Tước cười khẩy.
-Tự nhiên? Trên đời có nhiều chuyện tự nhiên như thế sao?
Bạch Tử Chí ngồi thẳng người lên, hai mắt anh ta lóe sáng như tìm được người cùng chí hướng
-Đúng chứ? Cậu cũng nghĩ như tôi phải không?Việc bãi công lần này, cùng những sự cố như trộm cắp, chiền lược tiếp thị sản phẩm mới của các chi nhánh đều gặp khó khăn không phải là do cậu gặp vận xui.
Anh khẽ gật đầu, trên đời làm gì có vận xui nào mãi không dứt như vậy.
-Cậu có nghĩ là do …
-Chuyện đó để sau, trước mắt cần giải quyết vụ đình công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-yeu-em/2865764/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.