Bên trong xe, Lưu Thiên Tước ngồi cùng người đàn ông nhưng không ai nói câu gì, không khí có phần căng thẳng. Anh nhìn lướt qua người bên cạnh. Ông ta ăn mặc sang trọng, bộ vest đen ôm lấy thân hình cao lớn. Không thể phủ nhận dù đã có tuổi nhưng ông vẫn rất phong độ. Ông phá vỡ bầu không khí
-Ta vừa nghe tin, không ngờ mẹ con lại ra đi sớm như vậy.
Lưu Thiên Tước nhếch môi
-Lưu Trọng Khải, ông không cần đến đây giả mèo khóc chuột.
-Thiên Tước , dù sao ta với mẹ con cũng từng là vợ chồng. Bà ấy mất ta
cũng không vui vẻ gì.
-Ông cũng biết nói là “đã từng” có nghĩa bây giờ hai người không dính dáng gì nhau nữa. Ông không cần bận tâm.
Lưu Thiên Tước muốn mở cửa xe bỏ đi, Lưu Trọng Khải giữ anh lại. Người con trai này lúc trước nhất quyết từ bỏ Lưu gia theo mẹ, nay mẹ mất anh cũng không muốn nhận lại ông. Lưu Trọng Khải cũng không nghĩ ra cách gì khác.
-Đợi đã. Thiên Tước, mẹ con cũng mất rồi, con theo ta về nhà đi.
Anh chau mày nhìn Lưu Trọng Khải.
-Nhà? Nhà nào?
-Theo ta về Lưu gia , gia nghiệp nhà ta con phải tiếp quản. Không thể cứ sống khó khăn bên ngoài thế này được.
Anh cười, giọng điệu mỉa mai chưa từng có.
-Tôi bên ngoài cũng không phải mới ngày một ngày hai. Ông lo làm gi? Mà ông lo cho tôi thật, hay do Lưu Trọng Khải ông không còn ai nối dõi ngoài tôi?
Lưu Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-yeu-em/2865756/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.