Lưu Thiên Tước nói “Anh biết” , tự nhìn mình trong gương Mạch Hiểu Nặc thấy hai tai cô ửng đỏ.
-Sao anh biết là em?
Bên kia đầu dây anh khẽ cười.
-Ngoài em ra, chẳng ai tìm anh mà hơn hai phút không nói gì chỉ toàn thở là thở thôi.
Mạch Hiểu Nặc cuống cuồng, cô tự điều tiết lại hơi thở tới mức Mạch Hiểu Nặc không biết mình đang thở bằng mũi hay bằng miệng nữa. Giọng cô khẩn trương.
-Anh nghe em thở sao?
Bên kia Lưu Thiên Tước cố nhịn cười.
-Anh đùa thôi em đừng nín thở nhé.
-Em không nín thở.
-Vậy em đang thở bằng miệng à? Anh không nghe thấy hơi thở em nữa.
Mạch Hiểu Nặc khẽ lấy tay bịt hờ mũi và miệng lại, lúc này cô mới ổn định hơi thở , quả thật thở bằng mũi dễ chịu hơn nhiều.
-Anh đang học sao?
Lưu Thiên Tước bật cười, anh không trả lời cô.
-Hiểu Nặc, anh đùa thôi. Em bỏ tay ra đi, cứ thế em sẽ chết ngộp mất.
-Lưu Thiên Tước.
Cô sượng chín người gằn giọng. Anh khẽ nén tiếng cười.
-Được rồi. Nhóc con không chọc em nữa. Gọi anh để mời sinh nhật à?
Mạch Hiểu Nặc mỉm cười, may mà anh mở lời trước vì thật sự cô không biết phải nói như thế nào.
-Ngày mai, sau khi em tan học em tới trường anh.
Lưu Thiên Tước từ chối ngay
-Không. Mai em tan học đến nơi lần đầu anh gặp em đi.
Cô gật đầu. Chợt nhớ đang nói chuyện điện thoại Mạch Hiểu Nặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-yeu-em/2865735/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.