Từ hôm ấy, Mạch Hiểu Nặc không thấy Lưu Thiên Tước đến trường cô nữa. Nhưng mỗi ngày Hứa Giai Nghi đi học đều có xe đưa đón. Đến khi cô gặp lại anh là một tuần sau đó.
Trong giờ nghỉ trưa, Mạch Hiểu Nặc yên tĩnh trốn phía sau trường. Cô đặc biệt thích nơi này, dưới tán cây sồi già Mạch Hiểu Nặc như chìm đắm trong thế giới của riêng mình cô. Nhưng cô không ngờ hôm nay ngoài cô còn hai người nữa, Mạch Hiểu Nặc ngồi im bất động khi nghe giọng Hứa Giai Nghi sụt sùi.
-Thiên Tước, anh đồng ý điều kiện của cha em đi. Như vậy chúng ta sẽ được ở bên nhau rồi.
-Giai Nghi, em thừa biết chuyện đó là không thể.
Giọng Lưu Thiên Tước có chút thiếu kiên nhẫn, anh cố không nói quá to. Chắc sợ có người phát hiện anh lén vào trường.
Hứa Giai Nghi càng nức nở hơn.
-Anh không yêu em nữa ?
- Giai Nghi, em biết anh ghétmấy câu hỏi ngu ngốc như vậy đúng không?
Mạch Hiểu Nặc cứng người , cô không bao giờ tưởng tượng được Lưu Thiên tước lại có lúc giận giữ.
-Thiên Tước, xin lỗi. Nhưng em không muốn phải đính hôn với tên công tử xấu xa đó.
Lưu Thiên Tước dịu giọng hơn, Mạch Hiểu Nặc có thể tưởng tượng ánh mắt dịu dàng của anh như thế nào khi nói ra câu
-Giai Nghi . Bỏ tất cả, đi với anh nhé.
Con tim Mạch Hiểu Nặc như chùng xuống, anh yêu Hứa Giai Nghi đến thế. Muốn cùng cô ấy bất chấp tất cả cùng nhau vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-yeu-em/2865725/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.