Giấy vụn, dải ruybăng, sâm banh. Gió cuối xuân hình như cũng trở nên ấm áp —— mặc dù muôn hồng nghìn tía trong vườn hoa đều là hoa giả thế chỗ —— vẫn xuân sắc không giới hạn.
Phóng viên bị ngăn ở phía ngoài. Xích sắt vây đoàn người lại, bảo an lần lượt hướng dãy số dán trên người mới cho phép đi vào. Đặt câu hỏi đều do ông cụ nhà họ Hứa đặt ra, trả lời tương đương với không đáp. Dù sao cũng có chút khinh miệt người khác. Nhà họ Hứa chính là ngang ngược như vậy, cho dù không phải hiển hách nhất, nhưng lại cực kỳ có kiểu cách.
Theo Tiểu Ly của Hạ thị nói: Quý tộc sa cơ thất thế, vứt bỏ sinh mệnh cũng không được vứt phô trương.
Lông thú thuần trắng, cổ áo lông trắng, khuôn mặt trắng sứ —— đẹp nhất quả nhiên vẫn là Hạ Ly. Tóc cô búi thấp, kiểu tóc hoài cổ, chỉ khác một cây Thúy Kiều (một dạng trâm cài). Mang kính sát tròng xanh lục, con ngươi thỉnh thoảng chuyển động, âm khí dày đặc.
Lặng yên.
Nghĩ muốn không có âm khí cũng khó.
Tình tiết cũ rích: người đàn ông mình thầm mến mười năm, yêu em gái của mình. Kết quả là người ta đính hôn, cô hối hận, đến đại náo ở lễ đính hôn của người mình yêu một trận, sau đó bỏ trốn, từ đó lưu lạc chân trời.
Nửa đoạn trước là thực tế, nửa đoạn sau là tưởng tượng.
Vấn đề là, Hạ Ly cô ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có: Người đàn ông kia là anh học của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-vui-ve-huyet-nguyet-lac-vi/2337734/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.