Editor: Gà
Lúc xế chiều Tiêu Phượng Nam đến tìm cô, nhìn qua báo chí, cười lạnh với ‘Hướng dẫn từng bước’ kia: "Hạ Ly à, em cứ ức hiếp anh như vậy, em thật nhẫn tâm!"
"Em đâu có ức hiếp anh. Như vậy đúng dịp dời sự chú ý của bọn họ, không phải rất tốt sao?" Hạ Ly đuối lý, cứ thế sơn móng tay: "Ai dô, sao hôm nay lại hẹp hòi thế! Chỉ là hôn nhẹ lên mặt của một tiểu Cẩu tử thôi à, anh cứ nghĩ cậu ta là thú cưng thì được rồi."
"Hạ Ly, ngày hôm qua bác trai đến tìm anh. Ý của ông, là muốn gọi anh đến Hạ thị giúp một tay." Tiêu Phượng Nam nói xong, lấy bình sơn móng trong tay cô xuống: "Chúng ta thương lượng, em có thể ít tạo nên tin đồn hay không?"
"Đến nhà bọn em thì tốt rồi, nhà chúng em trả tiền lương nhất định còn cao hơn cả ông chủ! Ha ha, nhưng em không biết tạo tin tốt." Hạ Ly cố làm ra vẻ ngây thơ nháy mắt: "Quyên tiền cho cô nhi viện, đứng ra vạch trần các giới hạn của công ty gì đó, em không làm được. Anh muốn vĩ đại, tự mình vĩ đại là được rồi. Em thuộc về một số ít người trên đời này, là kẻ xấu xa không thể thay đổi rồi!"
"Lại nữa." Tiêu Phượng Nam khổ não nói: "Được rồi, chuyện này bỏ qua một bên không nói nữa. Hạ Ly, anh cảm thấy tình trạng của chúng ta bây giờ không bình thường."
"Không bình thường chỗ nào?" Hạ Ly không hiểu nhìn anh, đoạt lại bình sơn móng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-vui-ve-huyet-nguyet-lac-vi/2337680/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.