Editor: Gà
"Xin lỗi, tôi không muốn nhận điện thoại của anh." Hạ Ly chuẩn bị cắt đứt, lại kinh hãi vì giọng nói nghiêm nghị của đối phương mà do dự: "Hôm đó tại sao không đến gặp anh?"
Hạ Ly cười lạnh: "Tại sao tôi phải gặp anh? Anh Kỳ, ngay từ lúc chúng ta chia tay hai năm trước đã xong rồi. Anh có tư cách gì bảo tôi đến là phải đến?"
"Bây giờ không phải lúc bốc đồng. Hạ Ly, em tới đây. Anh ở đó chờ em!" Giọng nói của người đàn ông vẫn lộ rõ sự ra lệnh, Hạ Ly nghe xong thấy khó chịu: "Cút đi! Kỳ Giang Xuyên, tôi không đi, anh tìm người giết tôi sao?"
"Em không phân rõ phải trái." Lời nói của anh ta lạnh như băng: "Anh ở đây chờ em."
"Waiting!" Theo thói quen Hạ Ly ném điện thoại xuống đất, lồng ngực vẫn còn phập phồng.
Kỳ Giang Xuyên, cuối cùng anh ta vẫn tìm tới.
Hạ Ly cảnh giác nghiêng tai lắng nghe, dường như có tiếng vang từ cánh cửa lớn màu đỏ sậm. Cô lui về sau một bước, cắn môi: Ặc... Anh ta sẽ không tìm đến tận nhà Tiêu Phượng Nam chứ?
Tiếng bước chân, còn có tiếng chị cả.
Tiêu Phượng Nam trở về. Hạ Ly thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài đón.
"Sao vậy?" Đã trễ thế mới về, cô sớm đoán được anh đi hỗ trợ những việc xã giao chẳng ra sao cả kia. Trên người Tiêu Phượng Nam đều là mùi rượu, dáng vẻ không chật vật, giọng nói dứt khoát, ánh mắt cũng không giống như đã uống say. Vậy mà vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-vui-ve-huyet-nguyet-lac-vi/2337676/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.