Vứt bừa túi xách lên bàn, tôi ngả huỵch chiếc lưng rã rời trên đệm ghế sô pha, giải phóng cảm giác rối ren, bực dọc bằng một tiếng thở dài mỏi mệt.
Tịch Đông ngồi ở ghế bên phải, chẳng thèm chấp nhứt thái độ cáu kỉnh của tôi, mà cứ im lặng quan sát khắp ngôi nhà.
Bỗng ánh mắt anh dừng lại rất lâu trước một bức ảnh, đó là hình chụp năm tôi mười bảy tuổi, trong buổi tham gia cắm trại ở trường vào tháng ba.
Trong bức ảnh, ánh nắng vàng óng trên vòm cây dương chiếu xuống mái tóc chấm vai đen mượt, tôi cười tươi như một đóa hoa lê, thuần khiết nhẹ nhàng. Cũng là ngày tôi dám mang hết can đảm ra, lần đầu tỏ tình với một người, và nhận về cái kết xấu hổ.
Tôi bước tới chỗ bức ảnh, lật úp nó xuống bàn, đồng thời cũng không dám nhìn thẳng phản ứng của Tịch Đông. Cổ họng như dâng lên cảm giác mặn đắng khó tả. Hối hận vì đã không sớm vứt bức ảnh đi.
Từ lâu tôi đã dặn bản thân mình quên đi đoạn tình cảm non dại này, khó khăn lắm mới có được chút yên ổn, đừng vì sự xuất hiện của anh mà làm trái tim xáo trộn. Vì tôi hiểu, kẻ không yêu mình có cố chấp giành lấy cũng không thể thuộc về mình. Tôi với anh của bây giờ chỉ nên còn lại ba từ "người quen cũ", thôi tơ tưởng và hy vọng.
Tôi rót một ly nước lọc, đưa tới gần tay anh:
"Sau này anh có thể ở đây, nhưng không được để bất cứ ai nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729408/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.