Trong lúc nói ra quyết định này, đến một cái liếc mắt Giám Đốc Châu cũng chẳng buồn nhìn tôi nữa, như thể sợ tôi làm bẩn mắt anh ta.
Lúc tôi quay lưng hướng mũi giày ra cửa, anh ta bổ sung thêm một câu: "Tuần này cô không cần phải đến công ty, tránh làm ảnh hưởng tới mọi người."
Ngữ điệu thể hiện mồn một sự khinh thường, có ngốc đến mấy tôi cũng nghe ra được. Sao không nói thẳng rằng anh ta mới chính là người không muốn trông thấy tôi.
Khóe môi tôi đột nhiên cứng lại, ấm ức tới mức nào cũng chỉ có thể im lặng nuốt xuống, trước khi có bằng chứng chứng minh bản thân trong sạch, mọi lời giải thích chỉ là bao biện.
"Vâng." Tôi không ngoảnh đầu, giọng cũng rất nhỏ, giống như bị vướng lại trong cuống lưỡi.
Tôi ngậm chặt nỗi oan ức giữa kẽ răng đi ra khỏi phòng.
Giang Niệm đứng ở bàn làm việc của tôi, tựa hong vào cạnh bàn, hai tay vòng trước người, có vẻ đã chờ một lúc lâu.
Thấy tôi bước ra, cô ấy thấp thỏm hỏi thăm:
"Mọi chuyện sao rồi?"
Tôi thoáng nhìn Giang Niệm, rồi cúi mặt thở dài, nhoài người lấy túi xách đặt trước màn hình máy tính:
"Tạm thời tôi bị đình chỉ công tác một tuần."
Giang Niệm tỏ ra không quá bất ngờ, như đã đoán trước được kết quả:
"Theo tính cách thường ngày của Giám Đốc Châu, nếu phát hiện nhân viên có qua lại thân thiết với người trong công ty đối thủ, anh ấy nhất định sẽ thẳng tay sa thải. Nhưng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729395/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.