Tôi bị giữ chân bởi câu nói của Trịnh Yên Chi, lập tức ngoảnh đầu, hỏi lại:
"Hà Uy đang nợ tiền chị?"
Trịnh Yên Chi chớp mắt mỉm cười, đôi môi tô màu cam đất mềm mịn như cánh hoa:
"Đúng. Giữa tôi và anh ta không đơn giản chỉ là chủ nợ với con nợ."
Thấy tôi im lặng, Trịnh Yên Chi tiếp tục hỏi:
"Cô không thắc mắc tôi và Hà Uy có quan hệ gì sao?"
Ánh mắt chị ta lúc nhìn tôi lóe lên vài tia hứng thú.
Đưa Trịnh Yên Chi vào nhà, ngồi ở phòng khách.
Lúc đi ngang qua giá treo đồ, tôi đã vô ý làm rơi áo khoác của Tịch Đông xuống sàn. Nhặt nó lên lại thấy trên vai áo dính đầy lông tơ màu xám, giống như lông chó, mèo.
Thoáng nghĩ công việc của anh ở quán ăn phải tiếp xúc với rất nhiều người, họ mang theo thú cưng đến và vô tình chạm phải cũng là việc bình thường.
Thấy áo bị bẩn, tôi đoán anh vẫn chưa kịp xử lý, nên giúp anh cho vào máy giặt và bấm nút. Rồi đi rót một cốc nước mang tới mời Trịnh Yên Chi.
Chị ta khách sáo "cảm ơn", ngước nhìn một vòng ngôi nhà, cử chỉ lời nói tao nhã, đoan trang, vừa tiếp xúc đã tạo được thiện cảm với người đối diện.
Trong lúc trò chuyện, Trịnh Yên Chi tiết lộ năm nay chị ta ba mươi hai tuổi, đang là chủ một cửa hàng thời trang ở trung tâm thành phố, quy mô không lớn nhưng doanh thu rất ổn định, cũng xem như ăn nên làm ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729389/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.