Quá bất ngờ nên tôi chẳng nói năng được gì.
Trịnh Yên Chi đứng bên cạnh, tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước người, giọng điệu có chút khó xử:
"Mong rằng cô đừng cho anh ấy biết là tôi nói ra chuyện này. Tịch Đông cứ nhắc đi nhắc lại, bảo tôi không được tiết lộ."
Sự kiên cường một tiếng trước như tan ra trong đáy mắt, chị ta nhớ lại:
"Ban đầu tôi có tò mò, tại sao Tịch Đông lại không mong muốn cô biết lòng tốt của anh ấy?"
Trịnh Yên Chi hơi nghiêng mặt, ánh đèn hành lang chiếu sáng một bên gò má hồng hào. Quay sang nhìn tôi cười ẩn ý:
"Cô đoán xem anh ấy trả lời thế nào?"
Tôi mím môi ngẫm nghĩ, nhưng mãi cũng không suy ra được lý do, đành tìm lời thích hợp rồi đáp lại:
"Có lẽ anh ấy sợ tôi áy náy..."
Thấy tôi ngập ngừng, Trịnh Yên Chi nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý "không đúng."
Chị ta thả lỏng hai tay, đứng thẳng dậy:
"Anh ấy bảo: Chỉ cần cô được vui vẻ, những chuyện anh ấy làm đối phương có biết hay không, đều không quan trọng."
Tôi lặng người, câu nói đó như dạt vào tâm can rồi khắc sâu ở đấy, có loại cảm giác nóng bừng dâng lên ở lồng ngực.
Liên tưởng đến chiếc áo khoác dính đầy lông thú cưng trên giá treo, lòng tôi vô vàn cảm kích.
"Cô gái, tạm biệt."
Chị ta chào tôi, quay lưng định rời khỏi. Đi được vài bước thì đột nhiên dừng chân, ngoảnh đầu nhìn tôi với vẻ mặt do dự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729385/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.