Càng lên cao, lối mòn dần bị xóa lấp bởi thảm cỏ dại sinh sôi tươi tốt, tứ bề là những thân cây xù xì vươn mình đón ánh sáng, chúng mọc không theo bất cứ quy tắc nào.
Xung quanh chỉ một màu xanh biếc, cây cối nối tiếp trùng trùng, gây khó khăn cho việc xác định phương hướng. Nếu không bám sát nhau, với người chưa từng có kinh nghiệm leo núi như tôi, khả năng đi lạc là rất cao.
Phía trước xuất hiện một tảng đá lớn chắn ngang đường, hai bên đã bị những thân cây to ngã chặn lại. Thời Mộng nói muốn chạm đỉnh Mộc Sơn nhanh nhất chỉ có thể băng qua lối này, không còn lựa chọn khác.
Đi vòng sẽ mất rất nhiều thời gian, bây giờ cũng đã gần bốn giờ chiều, nếu phải ở lại trong rừng vào ban đêm, quả thật không phải là một ý kiến hay.
Lệ Phong đưa Thời Mộng lên trước, rồi cùng Tịch Đông leo lên sau.
Tôi quan sát thấy bề mặt tảng đá phủ ngập rêu xanh, nhìn có vẻ trơn trượt không chắc chắn. Cẩn thận tìm một chỗ bám an toàn để làm điểm tựa.
"Đưa tay cho anh."
Hai bàn tay thon đẹp cùng lúc chìa xuống trước mặt tôi, Tịch Đông và Lệ Phong cũng đồng thời cất tiếng. Nhận ra sự trùng hợp này, hai người họ thoáng nhìn nhau.
Lệ Phong cười với tôi, anh vẫn tràn đầy năng lượng và tươi tắn, như sẵn sàng đỡ lấy người khác bất cứ lúc nào.
Tịch Đông ngồi xổm bên trên tảng đá, người hơi đổ về phía tôi. Gương mặt nhìn qua có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729365/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.