Thời Mộng chật vật đỡ tôi ngồi lại trên sô pha, toàn thân tôi lạnh cóng như một cổ thi thể, có lẽ bởi gió đông giá buốt nên tất cả các tế bào trên người đều đóng băng.
"Phù Vân, cậu khóc thành tiếng đi, đừng im lặng như vậy làm tớ sợ lắm."
Thời Mộng bưng mặt tôi bằng hai tay, đôi mắt hạnh xót xa lẫn kinh hãi, cô ấy không ngừng lay tôi, không ngừng năn nỉ tôi trút ra uất ức.
Nhưng tôi chỉ có thể ngồi bất động như một pho tượng gỗ, quên mất tứ chi, quên cả trái tim vốn đang đập trong ngực mình.
Thời Mộng lau nước mắt đầm đìa trên mặt tôi, nhỏ giọng hỏi:
"Phù Vân, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Cô gái lúc nãy trong điện thoại là ai?"
Tôi ủy khuất nhìn Thời Mộng, rất rất lâu cũng không thể động đậy khóe môi. Cô ấy nóng ruột kéo tay tôi đứng dậy:
"Đi, chúng ta đi tìm bọn họ nói cho ra lẽ."
Tôi gạt tay Thời Mộng ra, ngồi bó gối vào một góc. Trong căn phòng hiu hắt ánh đèn, những giọt nước mắt trên đôi gò má lấp lánh rơi.
Tự gạt mình đây chỉ là ảo giác, tôi điên cuồng lục lọi khắp ngôi nhà, phát hiện toàn bộ đồ dùng của anh vẫn còn nguyên vẹn, như cái cách anh đến, Tịch Đông rời đi cũng không mang theo thứ gì.
Mất một lúc rất rất lâu sau đó, tôi mới dần bình tĩnh lại được. Biết không thể giấu cô ấy thêm nữa, tôi đành nói ra tất cả.
Như tôi đã nghĩ, Thời Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729322/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.