Chìm sâu vào giấc ngủ dài, đến khi tỉnh lại tôi mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.
Gương mặt lo lắng không yên của Thời Mộng xuất hiện ngay trước mắt:
"Phù Vân."
Cô ấy rưng rưng, quay sang Lệ Phong đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ:
"Cậu ấy tỉnh rồi."
Anh ta đến bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn tôi mà không nói gì, chỉ khẽ thở phào.
"Con của tớ? Đứa bé...?" Tôi bất an tột độ, ôm bụng, hỏi dồn.
Thời Mộng mím môi, vỗ vỗ mu bàn tay tôi:
"Đứa nhỏ không sao, mẹ con cậu đều bình an."
Nghe vậy đám mây xám xịt trên đỉnh đầu tôi dần dịu lại, lỗ hổng trong tim tạm được lấp đầy.
Tôi nuốt nước bọt, điều chỉnh hơi thở đang ngắt quãng, chưa bao giờ cảm thấy cổ họng mình đau đớn đến thế.
Bị nhốt trong môi trường quá lạnh khá lâu, dù đã được ủ ấm kỹ càng, tay chân tôi vẫn còn cảm giác tê nhức khó chịu, khắp người châm chích nóng rát.
Thời Mộng đột nhiên khóc sướt mướt, nắm chặt tay tôi:
"Phù Vân, tớ xin lỗi."
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Lệ Phong. Anh ta chẳng nói lời nào, đanh mặt ngồi xuống sô pha.
Trước giờ tôi hiếm khi trông thấy Thời Mộng tỏ ra ủy mị, từ sau chuyện của Giản Quốc Trung, cô ấy càng gai góc hơn nhiều. Cộng thêm vẻ lạnh lùng từ Lệ Phong, khiến lòng tôi có cảm giác không yên ổn.
Tôi lau nước mắt cho Thời Mộng, dưới ánh đèn nếp mi cong dài ướt lấp lánh:
"Sao thế? Xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729303/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.