Hoàng Uyển Như trong lòng có dự tính, nàng ta muốn thành Quận chúa phong quang vô hạn sao? Chờ đó, nàng sẽ dập tắt cái gọi là phong quang kia.
Thiên Thiên thấy ánh mắt Công chúa liền hiểu ý: “Công chúa, nào có, rõ ràng nàng kia không hành lễ, còn để tỳ nữ vô lễ với Công chúa. Sao lại là Công chúa quá đáng? Kính xin Hoàng thượng làm chủ cho Công chúa.”
Vừa nói vừa quỳ xuống.
Lúc này, Tề Lâm Đế nhíu mày, từ khi nào nữ nhi bảo bối của ông phải dùng đến cách kẻ tung người hứng để kể khổ thế này?
Tề Lâm Đế liếc cũng không thèm liếc, trực tiếp nói thẳng: “Đừng đóng kịch trước mặt trẫm, từ khi nào con lại biết bày ra màn kịch vụng về như thế này, có gì nói thẳng.”
Lời nói này vừa hay hợp ý nàng, vụng về này cũng do nàng cố ý. Càng vụng Phụ hoàng càng đau lòng cho nữ nhi này, càng cảm thấy nàng là vì người mà suy nghĩ.
“Phụ hoàng… người ta là… quy củ… Hoàng nhi trước giờ, không bị như vậy. Nàng ta huênh hoang, nghĩ rằng hoàng nhi chỉ là Công chúa của tần phi nào đó. Hoàng nhi chỉ là… nghĩ… dù là Công chúa của tần phi… cũng là… con cháu Thiên gia, làm sao mà có thể bị một tiểu thư thế gia trèo đầu cưỡi cổ.” Giọng nói nghẹn ngào, vô cùng chân thật.
Sau đó, nàng ngước ánh mắt ửng hồng như sắp khóc, giả vờ đã lấy lại bình tĩnh, điềm tĩnh nói: “Hoàng nhi tự biết bản thân nhiều năm qua ngu xuẩn, đánh mất phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-trong-sinh-muon-duoc-yen-on/2684016/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.