Hoàng hậu cùng Hoàng Uyển Như đều chú ý đến giọng nói kia, là một thiếu nữ xinh đẹp linh động, lam y cũng không che đi khí chất thanh nhã của nàng ta.
“Vị tiểu thư này nhìn rất quen, lại còn linh động như vậy. Miễn lễ đi.” Hoàng hậu nhìn một chút cảm thấy tuổi trẻ thật tốt.
Hoàng Uyển Như nhìn qua liền nhớ đến đây là vị Thiếu tiểu thư mà bản thân đã phạt quỳ trong ngự uyển.
Dáng vẻ này quá mức cung kính rồi, đây là gì? Chủ động nhận lỗi hay lấy lòng? Hoàng Uyển Như cười nhếch mép.
“Hoàng hậu nương nương cát tường.” Giọng nói một vị phu nhân vang lên.
“Tiệp Lạp, lâu rồi không thấy, người vẫn như trước, xinh đẹp hơn rồi.” Hoàng hậu ra hiệu miễn lễ cười nói.
“Hoàng hậu nương nương quá khen, nhờ lời tốt của người, phụ thần xem như được ban ơn trạch.” Hoàng Tiệp Lạp cười cười cung kính nói.
“Ra mắt Công chúa.” Hoàng Tiệp Lạp hành bán lễ với Hoàng Uyển Như.
Nàng cũng quy cũ đáp lễ.
Nhìn dáng vẻ Công chúa quy củ đầy đủ, trang dung chỉnh tề, xinh đẹp động lòng người. Tuy không phải dáng vẻ thanh lãnh nhưng trên người Công chúa lại toát lên một vẻ uy quyền của hoàng gia.
Quả thật không như lời đồn đãi của đám phu nhân kia, họ đều nói Công chúa ngây thơ, học đòi thanh cao thư hương thế gia, trên người không chút uy thế hoàng gia, hôm nay thấy tận mắt thì quả thực khác xa lời đồn.
“Đây là nữ nhi của muội muội, còn trẻ nên thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-trong-sinh-muon-duoc-yen-on/2683982/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.