Tống thị quả thực dao động, lời lão gia nói không sai, dù Lưu Linh Nhã có không hài lòng thế nào, có bao nhiêu sự không cam tâm thì Lưu Linh Nhã hiếu kính vẫn là phu nhân bà.
“Lão gia! Ta… cần suy nghĩ.” Tống thị vừa không cam tâm, vừa cảm thấy đây là cách tốt nhất.
“Phu nhân về nghỉ ngơi một chút, ta sai người đem ít đồ bổ qua cho Nhược Nhi bên kia rồi. Bà suy nghĩ chuyện này, cần làm sớm một chút, cơ hội qua rồi cũng sẽ không có lại. Thất Hoàng tử bên kia mà thúc giục ta cũng không thể trì hoãn…” Lưu Cảnh làm bộ thở dài.
“Phu nhân, Nhược Nhi cùng Nhã Nhi đều là nữ nhi của ta, mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt, ta ngày sau cũng dựa vào chúng. Nhưng Nhược Nhi là đích nữ, chắc chắn có trọng lượng hơn với ta… phu nhân hiểu chứ?”
Ông ta trước khi để Tống thị rời đi, cũng một hồi giảng giải. Tâm lý Tống thị thế nào Lưu Cảnh là người rõ nhất, mọi thứ chính là lợi ích của ông ta và Lưu gia.
Tống thị trước sau gì cũng sẽ đồng ý, vì Lưu Lam Nhược và vì bà ta!
Trong lúc Lưu gia người tính toán người, thì tại cung Thái Thượng, mẫu tử Hoàng hậu cùng Công chúa còn đang giằng co nhau.
“Mẫu hậu, người cho nữ nhi về cung đi mà. Thực sự nữ nhi khỏe rồi, sau chuyện này cũng không ai dám hành động.” Hoàng Uyển Như kiên trì khẩn cầu.
Hoàng hậu vẫn ngồi vị trí chủ vị thưởng trà, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-trong-sinh-muon-duoc-yen-on/2683715/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.