Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi cung Thái Thượng, quả thật Thất Hoàng tử đã đến cung Lạc An của Hàn phi,

Cũng không biết trải qua bao lâu, cung nhân bên ngoài chỉ nghe tiếng đập vỡ đồ trong điện, không một ai dám chạy vào.

Chỉ biết khi Thất Hoàng tử rời đi, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, mà Hàn phi nương nương thì ánh mắt ửng đỏ như vừa khóc.

Hoàng hậu bên này cũng nghe được động tĩnh, âm thầm cười.

“Quế ma ma, ngươi xem, chó cắn chó rồi.”

“Nương nương anh minh.”

“Bọn họ từng người một tính kế lên đầu ta cũng thôi đi. Nữ nhi của ta có tội tình gì chứ?”

Nói đến nữ nhi, trong lòng Hoàng hậu như mềm mại hơn một chút.

“Nương nương hao tâm như vậy, bên Thái tử cũng cần người chuẩn bị tốt. Hôm nay Thất Hoàng tử đích thân đến xin ban hôn, xem ra Thất Hoàng tử cũng có kế hoạch rồi.”

Quế ma ma cúi thấp người nói.

“An bài thêm người đi. Thái tử bên kia cũng cần thêm người, cho người theo dõi mẫu tử Hàn phi.”

“Nhất là Lão Thất.”

Hoàng hậu phân phó xong thì cũng soạn chỉ ban hôn, tự thân đến xin ý chỉ của Tề Lâm đế.

Chẳng phải bọn họ muốn huy hoàng rạng rỡ, bà muốn cho Lưu Linh Nhã cùng Thất Hoàng tử một ân điển.

Chính phi của Lão Thất chỉ được chọn và cưới gả bình thường, dù là chính thất cũng không vinh quang bằng trắc phi, được Tề Lâm đế cùng Hoàng hậu đích thân ban hôn.

Bà muốn xem kẻ có được vinh quang rồi rơi xuống, đau hơn cả việc không có vinh quang nào.

Rất nhanh, gần chiều tối hôm đó, Phúc Hải công công nhanh chóng đến Lưu phủ đọc ý chỉ của Đế hậu.

“Thần thay mặt Lưu gia lĩnh chỉ tạ ơn.”

“Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu.”

“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”

Lưu Cảnh được nghe ý chỉ thì vui mừng tạ ơn, trong lòng ông ta hiện tại thật mong chờ nhanh đến ngày gả Lưu Linh Nhã đi.

“Lưu đại nhân, chúc mừng ngài, vinh dự này không phải ai cũng có thể có.”

Phúc Hải híp mắt cười chúc mừng.

“Phúc Hải công công quá lời, đa tạ ngài.”

“Công công, mời ngài vào trong dùng trà rồi hãy đi.’

Lưu Cảnh khách khí mời Phúc Hải, truyền ý chỉ của Hoàng thượng không chỉ có mình Phúc Hải công công.

Cho nên nếu là Phúc Hải công công đích thân truyền ý chỉ, mọi người ngầm hiểu đây là chuyện mà Hoàng thượng xem trọng.

Phúc Hải lại là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, nhiều người nịnh hót còn không kịp.

Dù không nịnh hót cũng đối đãi như khách quý, vì nhiều lúc chỉ cần một câu tác động của Phúc Hải, cũng đủ cứu họ hoặc hại họ.

“Lưu đại nhân khách khí quá rồi, lão nô còn phải phụng mệnh, không thể ở lại lâu, hẹn Lưu đại nhân dịp khác.”

Phúc Hải khéo léo từ chối.



“Phúc Hải công công đi thong thả. Đây là chút lòng thành của Lưu gia, công công đi cũng cực khổ rồi, nên nhận, nên nhận…”

Lưu Cảnh cố gắng nhét một túi bạc vào tay Phúc Hải.

Ông híp mắt cười.

“Đa tạ tấm lòng của đại nhân. Xin cáo từ.”

Phúc Hải cũng không khách khí nữa, nhận lấy số bạc kia.

Về tới cung phụng mệnh, Tề Lâm đế đang đọc tấu sớ, nhìn ông rồi hỏi.

“Sao? Lưu gia biểu hiện thế nào?”

“Vui mừng khôn xiết, còn nhét vào tay thần một túi bạc.”

Phúc Hải vừa nói vừa dâng túi bạc lên.

Ông hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng lâu năm, ông biết rõ nếu những chuyện này không nói ra, thì khó lòng đạt được lòng tin của chủ tử.

“Lưu đại nhân cho ngươi thì chính là của ngươi.”

Nói xong Tề Lâm đế tiếp tục đọc tấu sớ.

Phúc Hải cũng lui về vị trí của mình, chia số bạc cho các thái giám thuộc quyền chủ quản của ông.

Đây chính là cách để ông ta tồn tại lâu dài trong cung.

Lưu gia sau khi nhận được đặc ân to lớn thì vui sướng vô cùng, Từ di nương vui vẻ không thôi.

“Lão gia, nữ nhi của chúng ta thật có phúc. Cũng là nhờ phúc phần của ngài.”

Từ di nương mắt ửng đỏ, vui mừng đến mức muốn khóc.

“Khóc gì chứ? Nhà có tang sao?”

Lưu Cảnh còn chưa kịp lên tiếng thì Tống thị đã ngứa mắt Từ di nương.

“Nô tỳ không có…”

Từ di nương bày ra bộ dạng sợ hãi.

“Phu nhân, Từ di nương cũng không làm gì sai.”

Đây là bênh vực cho Từ di nương, càng làm Tống thị nhìn Từ di nương chướng mắt hơn.

Bà ta quay người rời đi, không quên bỏ lại một cái liếc xéo tới di nương đang nép vào lòng Lưu Cảnh kia.

“Kệ đi, dù sao bà ta cũng chỉ nhất thời không nghĩ thông.”

“Thiếp thân không hề nghĩ gì. Chỉ vui cho Nhã nhi.”

Từ di nương dịu dàng nói.

Lưu Cảnh thở dài trong lòng. dù là giả vờ cũng được hay thật tâm cũng chẳng sao, chí ít chủ mẫu cũng nên bày ra bộ dáng rộng lượng.

Nhìn Tống thị kiêu căng, Lưu Cảnh thực sự chán ngán, nếu sau lưng bà ta không có Tống gia, thì e rằng ông ta đã vứt một phong hưu thư cho Tống thị rồi.

“Nên để Linh Nhã trở về rồi, ở thôn trang quá lâu cũng không tốt.”

Lưu Cảnh lên tiếng.



“Lão gia, Từ gia thần thiếp cũng sẽ chuẩn bị hồi môn cho Linh Nhã. Còn có, cho Linh Nhã ở thôn trang vài ngày, Từ gia đã an bài những nghệ nhân giỏi nhất để dạy dỗ con bé.”

“Dù sao Linh Nhã cũng nên biết cách lấy lòng Thất Hoàng tử…”

Nói đến đây Từ di nương bày ra bộ dáng thẹn thùng không thôi.

Mà lúc này Lưu Cảnh cũng cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, nghĩ một chút thì Từ di nương nói cũng đúng.

Lưu Linh Nhã chiếm được tâm của Thất Hoàng tử thì với ông cũng xem như có lợi ích khá lớn.

“Tối nay đến chỗ nàng.”

Nói xong Lưu Cảnh về lại thư phòng, nụ cười vẫn duy trì.

Mà Từ di nương nghe vậy thì vô cùng đắc ý.

Bà nhìn theo hướng Tống thị rời đi, phu nhân thì đã sao? Nữ nhi thì bị ô danh, bản thân bị phu quân ghét bỏ.

Từ di nương nắm chặt tay, dù bản thân không thể làm chính thê được, nhưng bà vẫn muốn leo lên vị trí bình thê.

“Đi thôi, về viện chuẩn bị, tối nay lão gia sẽ tới chỗ chúng ta.”

Bà ta nói xong cũng đem người hầu rời đi.

Khi Lưu Lam Nhược nghe xong tin này thì cũng không biểu hiện gì nhiều, nàng ta không cam tâm vì Lưu Linh Nhã sắp tới lại có địa vị cao hơn mình.

Nhưng nàng ta tự nhủ bản thân đó chỉ là tạm thời mà thôi, rất nhanh Lưu Lam Nhược đã lên kế hoạch muốn được gả cho Thái tử.

Chỉ khi là người của Thái tử thì nàng ta mới có thể đạp lên Lưu Linh Nhã lần nữa, mà Hoàng Uyển Như kia cũng sẽ không là gì cả.

“Nữ nhi của ta, con thật khổ.”

Tống thị nhìn nữ nhi trong lòng mình, cảm thấy thật đau lòng.

“Mẫu thân, sau này gặp nàng ta chẳng lẽ phải cúi đầu hành lễ?”

Lưu Lam Nhược ngước mắt nhìn Tống thị.

“Còn có thể khác sao?”

“Nếu con gả cho Thái tử, chẳng phải sẽ…”

“Hồ đồ! Hiện tại đừng nói đến ô danh của con, mà ngay cả Hoàng hậu cũng đã có lựa chọn. Lưu gia chúng ta càng không thể có cùng hai nữ nhi gả vào hoàng thất. Chuyện này Hoàng hậu sẽ không cho phép.”

Tống thị tuy tầm nhìn hạn hẹp, nhưng chuyện trong nhà bản thân bà ta còn không muốn thế, đương nhiên Hoàng hậu càng không muốn.

Huống hồ, nghe tin đồn là Thất Hoàng tử tự mình xin chỉ ban hôn, còn có Hoàng hậu cùng Hoàng thượng đích thân hạ chỉ.

Dù Lưu Lam Nhược có gả cho Thái tử cao nhất chỉ có thể là quý thiếp, sợ là với ô danh hiện tại nàng ta còn không xứng.

“Vậy… Nếu Lưu Linh Nhã chết?”

Tống thị nhíu mày nhìn nữ nhi của mình, cảm thấy nữ nhi này có chút kỳ quái.

“Lam Nhược, con nên nhớ, nếu trong hoàn cảnh này Lưu Linh Nhã chết thì mọi ánh mắt sẽ đổ dồn lên chúng ta. Đến lúc đó không thể nào tẩy sạch.”

Nghe vậy Lưu Lam Nhược nhíu mày.

Từ khi gặp chuyện kia, nàng ta trở nên tàn ác, còn có chút điên cuồng, ngày ngày uống thuốc cũng không hiệu quả.

Chỉ là mẫu thân nàng ta luôn cưỡng ép nàng ta uống thuốc, ít nhất là phải điều dưỡng thân thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.