Chương trước
Chương sau
Thẩm Trang Nghi vừa đàn xong, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.

“Thẩm tiểu thư đàn rất tốt, quả thật cảm nhận được Tâm An Lạc.”

Hoàng hậu là người tin vào Phật pháp, cho nên khi nghe khúc nhạc này lại pha chút hoài cổ.

Bà cảm thấy khá hài lòng, lại nhìn Thẩm Trang Nghi thuận mắt hơn.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen ngợi, được góp chút tài nghệ xem như là phước phần của thần nữ.”

Nói xong Thẩm Trang Nghi quy củ hành lễ đi xuống.

Mà suốt cả quá trình, Thái tử cũng không nhìn nàng ta một lần nào cả.

“Tiếp đi!”

Cứ như vậy lần lượt các vị tiểu thư đều phô diễn tài năng của bản thân, không họa thì làm thơ, người thì nhảy múa đánh đàn.

Cho đến Lãnh Khiết Quân thì Nhạc Tánh Sương có chút ngại ngùng, dù sao Lãnh gia nuôi dưỡng nữ nhi này quá mức tốt rồi, cái gì cũng không biết, chỉ biết múa kiếm, khoa tay múa chân là giỏi.

Nhưng những thứ thô lỗ như thế sao có thể vào mắt người ở đây, nhất là trước mặt Đế hậu lại càng không thể.

“Tiểu nữ nhà thần bất tài, cầu mong Đế hậu thứ cho.”

Nhạc Tánh Sương đánh đứng lên nhận lỗi.

“Nữ từ không biết gì cũng xem là một cái phúc.”

“Lãnh Khiết Quân, lên đây!”

Hoàng hậu cũng không tỏ ra tức giận, lại để Lãnh Khiết Quân lên gần chỗ mình.

“Được Hoàng hậu nương nương yêu quý là phúc của Quân nhi nhà thần.”

Nhạc Tánh Sương quăng cho Lãnh Khiết Quân ánh mắt, cũng là muốn nàng ta nhanh lên gần Hoàng hậu.

“Xem nào, đứa bé nhanh nhẹn như vậy, thật làm ta nhớ tới Công chúa.”

Thật sự bà rất nhớ nữ nhi của mình, chỉ là Tề Lâm đề luôn an ủi bà, không nên như thế, phải để nữ nhi trưởng thành, ngày sau sẽ không lo bị người khác bắt nạt.

Rất nhanh, Lãnh Khiết Quân đã lên chỗ Hoàng hậu.

Mà các vị tiểu thư cùng phu nhân khác nhìn nàng ta bằng nhiều ánh mắt, có kẻ ngưỡng mộ, cũng có kẻ ghen ghét.

Hoàng hậu đối xử tốt với Lãnh Khiết Quân cũng một phần do Hoàng Uyển Như giao phó nhờ cậy, nàng muốn Lãnh Khiết Quân có thể có một mối hôn sự tốt.

Nhưng tiếp xúc vài lần, Hoàng hậu cũng cảm nhận Lãnh tiểu thư này không có tâm cơ, vô cùng hồn nhiên, lại có chút đáng yêu tinh nghịch.

“Bệ hạ, người xem đi. Lãnh tiểu thư thật sự rất vừa ý thần thiếp.”

Hoàng hậu nói xong còn nhìn Tề Lâm đề, muốn ông cũng nói vào một hai câu.

“Nếu nàng đã thích Lãnh tiểu thư như vậy, cứ tùy ý nàng đi.”

Tuy Tề Lâm đế không hiểu tại sao Hoàng hậu lại yêu thích một vị tiểu thư quan gia như vậy, cũng có thể quá nhớ nữ nhi chăng.

Nhưng ông thấy chỉ cần Hoàng hậu vui là đủ.

“Vậy thần thiếp làm chủ, ban Lãnh Khiết Quân là Huyện chủ, danh hiệu một chữ An. Gọi là An Huyện chủ, sau này hôn sự của An Huyện chủ cần thông qua ta. Lãnh phu nhân thấy thế nào?”

Nghe xong lời này của Hoàng hậu, mọi người đều đỏ mắt mong chờ, cả buổi trông chờ một chút tài nghệ lọt vào mắt xanh các quý nhân.



Vậy mà một nữ nhân không biết gì lại được phong ban Huyện chủ, đây quá mức thiên vị rồi.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương yêu thương, chỉ sợ nữ nhi nhà thần nữ không đủ phước phần này.”

Nhạc Tánh Sương quỳ xuống hành lễ, quá mức bất ngờ, bà không ngờ Lãnh Khiết Quân lại được Hoàng hậu ưu ái đến như vậy.

“Còn có bổn cung cùng Hoàng thượng, sao lại không có phước phần chứ.”

Nói xong Hoàng hậu nhìn Lãnh Khiết Quân.

“Sao rồi? Quên tạ ơn?”

Bà cười hiền nhìn nàng ta.

“Thần … nữ tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

Cả ngự hoa viên đều vô cùng bất ngờ trước quyết định này của Hoàng hậu, nhưng ngoài mặt đều nói một hai câu góp vui, sau đó là lấy lòng đôi bên.

Xem ra, hôn sự với Lãnh Khiết Quân cũng không tôi. Các vị mệnh phụ phu nhân có nhi tử đến tuổi thành gia lập thất đều đang nhắm vào vị An Huyện chủ mới được Hoàng hậu thân phong này.

Mà Hoàng Tiệp Lạp nhìn một vị tiểu thư dễ dàng được phong Huyện chủ lại nghĩ tới nữ nhi của mình.

“Hoàng hậu nương nương, người xem, Thái Thiếu Nguyệt hôm nay vì thương nhớ người đã tự tay làm một túi thơm phụng hoàng.”

Bà nhìn nữ nhi.

Thái Thiếu Nguyệt hiểu ý nhanh chóng dâng lên một túi thơm đó, đường chỉ tinh xảo vô cùng.

Hoàng hậu chỉ cười rồi nhận, hoàn toàn không có ý định khen ngợi gì cả.

“Hoàng hậu nương nương…”

“Đúng là sóng sau xô sóng trước, các vị tiểu thư trẻ tuổi ai ai cũng đều tài giỏi.”

Ngày khi Hoàng Tiệp Lạp định lên tiếng vì nữ nhi thì Hoàng hậu lại lên tiếng khen ngợi chung mọi người.

Tuy lời khen này là chung nhưng thực sự cũng không cá biệt riêng ai, càng không làm mất lòng ai.

Thái tử cả một buổi duy trì một tư thế tự tại, cũng không hề để ý tới bất kỳ nữ tử nào.

Cho tới giữa tiệc, mọi người tự do đi lại cùng nhau nói chuyện, Thái tử cũng không có động tĩnh gì.

Nhìn nhìn nhi tử của mình Hoàng hậu thở dài.

“Xem kìa, Lão Thất ít nhất cũng còn bắt chuyện vài người. Còn nó thì sao?”

Bà nói xong thì thở dài lắc đầu.

“Thái tử lớn rồi, cứ để nó tự xử lý đi.”

Nói xong Hoàng thượng nhìn sang Thái Tử.

Lưu Linh Nhã sau khi nắm được thời cơ thì hẹn được Thất Hoàng tử đến nơi vắng vẻ.

“Thất Hoàng tử… Nhiều ngày qua chàng không tới thăm ta.”

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta e thẹn.

“Ta là quá bận rộn. Nàng xem cuối cùng cũng thỉnh được chỉ ban hôn rồi, ráng chờ một đoạn thời gian.”

Thất Hoàng tử giỏi nhất chính là điều này.

“Thật sao?”



Lưu Linh Nhã cũng buông lỏng, quả thực nàng tin lời hắn nói. Dù sao dạo này sự vụ bận rộn, chỉ ban hôn kia là sự thật.

“Ọe, ọe…”

Bỗng nhiên Lưu Linh Nhã chợt nôn ọe, cảm giác vô cùng khó chịu, dạ dày liên tục cuộn trào lên.

“Nàng… Nàng không sao chứ?”

Thất Hoàng tử theo quán tính muốn đỡ nàng ta, sau đó cũng ngại thân phận bị bắt bẻ cho nên cũng không đỡ nàng ta nữa.

“Không… Thiếp không sao. Có lẽ gần đây ăn uống không tốt lắm.”

Cảm giác buồn nôn khó chịu này lại không dứt, khiến cho Thất Hoàng tử có chút hoài nghi.

Chẳng lẽ…

Hắn ta nhíu mày thật chặt, nếu như Lưu Linh Nhã thật sự có hỷ thì có lẽ không tốt lắm.

“Nàng nên trở về chỗ ngồi, ngồi nghỉ một chút.”

Thất Hoàng tử xoa dịu.

“Lát nữa tiệc tàn, ta sẽ đưa thuốc đến cho nàng.”

Ánh mắt hắn lên tia tính toán, nếu Lưu Linh Nhã thực sự có hỷ, thì ngày định hôn sự kia sẽ không kịp mất.

Vì vậy, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này chính là giả vờ không biết gì, âm thầm để Tiểu Thanh xử lý.

Nói một hai lời đường mật, Lưu Linh Nhã đã nghe theo lời hắn mà về vị trí của mình, còn mơ mộng sự ôn nhu của hắn nữa chứ.

Nhưng chân trước vừa tiễn được Lưu Linh Nhã, chân sau đã gặp Thẩm Trang Nghi.

“Thẩm tiểu thư, thật trùng hợp.”

Thất Hoàng tử nhanh chóng bắt chuyện.

“Thần nữ gặp qua Thất Hoàng tử.”

“Thẩm tiểu thư đừng khách khí như vậy.”

Thẩm Trang Nghi vô cùng tuân thủ quy củ, cũng không muốn ai có thể bới lông tìm vết.

Mà Thất Hoàng tử vì một khúc nhạc vừa rồi, cũng đã để ý hơn tới nàng ta.

“Thất Hoàng tử có vẻ không thích ồn ào náo nhiệt? Sao lại đứng ở đây một mình thế này?”

Thẩm Trang Nghi chủ động lên tiếng.

“Cũng xem như là vậy.”

“Còn nàng? Tại sao lại tới đây chứ?”

Thất Hoàng tử cười cười, bày ra bộ dạng cô đơn, cảm giác có chút thương cảm.

“Thần nữ chỉ là… Vô tình đi qua.”

Thẩm Trang Nghi chọn một cái cớ, mà cái cớ này vô cùng vụng về, không giống cách cư xử thường ngày của nàng ta.

“Xem như hữu duyên vậy.”

Nghe xong Thất Hoàng tử chỉ mỉm cười không nói thêm gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.