Thẩm Trang Nghi vừa đàn xong, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.
“Thẩm tiểu thư đàn rất tốt, quả thật cảm nhận được Tâm An Lạc.”
Hoàng hậu là người tin vào Phật pháp, cho nên khi nghe khúc nhạc này lại pha chút hoài cổ.
Bà cảm thấy khá hài lòng, lại nhìn Thẩm Trang Nghi thuận mắt hơn.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen ngợi, được góp chút tài nghệ xem như là phước phần của thần nữ.”
Nói xong Thẩm Trang Nghi quy củ hành lễ đi xuống.
Mà suốt cả quá trình, Thái tử cũng không nhìn nàng ta một lần nào cả.
“Tiếp đi!”
Cứ như vậy lần lượt các vị tiểu thư đều phô diễn tài năng của bản thân, không họa thì làm thơ, người thì nhảy múa đánh đàn.
Cho đến Lãnh Khiết Quân thì Nhạc Tánh Sương có chút ngại ngùng, dù sao Lãnh gia nuôi dưỡng nữ nhi này quá mức tốt rồi, cái gì cũng không biết, chỉ biết múa kiếm, khoa tay múa chân là giỏi.
Nhưng những thứ thô lỗ như thế sao có thể vào mắt người ở đây, nhất là trước mặt Đế hậu lại càng không thể.
“Tiểu nữ nhà thần bất tài, cầu mong Đế hậu thứ cho.”
Nhạc Tánh Sương đánh đứng lên nhận lỗi.
“Nữ từ không biết gì cũng xem là một cái phúc.”
“Lãnh Khiết Quân, lên đây!”
Hoàng hậu cũng không tỏ ra tức giận, lại để Lãnh Khiết Quân lên gần chỗ mình.
“Được Hoàng hậu nương nương yêu quý là phúc của Quân nhi nhà thần.”
Nhạc Tánh Sương quăng cho Lãnh Khiết Quân ánh mắt, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-trong-sinh-muon-duoc-yen-on/2683657/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.