- Nhưng như vậy huynh sẽ lại bị đánh mất!
Cao Thừa An lắc đầu, vẻ mặt tỏ rõ ý không đồng tình.
- Ta biết võ đó! Chỉ là chưa luyện thành tài thôi! Sau này, ta nhất định sẽ trở thành một tướng quân tài giỏi không kém gì phụ thân mình! Do đó đệ không cần lo lắng, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ được mà!
Ta nhất định.. sẽ bảo vệ đệ..
Một cảm xúc dâng trào cuộn lên trong trái tim Triều Thái Phong. Hắn đã từng.. hứa với y sẽ bảo vệ y, vậy mà bây giờ..
Khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười sao trông thật chua chát. Bây giờ nhớ lại để làm gì? Hắn và y còn có thể trở lại như xưa sao? Dù có thế nào câu trả lời vốn dĩ là không thể..
- Nếu lúc đó ta vốn không gặp ngươi.. nhưng mà có lẽ là do thiên đạo đã sắp đặt tất cả.
Sớm muộn gì, hắn cũng sẽ khiến y mất hết tất cả. Bây giờ ở đây còn tỏ ra phiền não, hắn quả thật cảm thấy chính mình có chút không ổn. Triều Thái Phong quay đầu. Ánh mắt lại lạnh đi không chút tình cảm nào.
Nếu có thể một kiếm đâm chết y ngay bây giờ thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.
- Đừng đi..
Bất chợt, tay của hắn bị y nắm lại.
- Buông tay!
Hắn gằn giọng thể hiện sự cáu gắt.
"..."
Nhưng sau một hồi lại chẳng có động tĩnh gì đáp lại mình. Khẽ xoay đầu liền thấy y vẫn gục trên bàn đá. Chỉ là, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-tram-luan/2818632/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.