- Cái này thì nên xem lại cách làm việc của ngươi!
Vĩnh Thái Phi khoanh tay hừ lạnh một cái khiến Châu An chỉ có thể cười khổ không biết làm gì. Quả nhiên Vĩnh Thái Phi này không nể nang ai mà.
- Mấy vở kịch đó chỉ mới xuất hiện chừng hai năm đổ lại thôi. Khá là trùng với thời gian bọn phản động xuất hiện.
- Vậy, tháng này đã diễn kịch hay chưa?
Triều Thái Phong im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
- Chưa! Nghe nói là ba ngày sau sẽ tổ chức!
Lạc Phù Nghiêm thấy phu nhân của mình không muốn đáp liền thay cậu ta trả lời. Tính tình của Vĩnh Thái Phi đúng là không khác gì một con mèo hay dỗi.
- Ba ngày sau sao..
Châu An lẩm bẩm, vẻ mặt dường như đã nắm bắt được điều gì đó.
- Hèn gì ta chẳng biết việc gì xảy ra. Ngày diễn kịch mỗi tháng ta và nương tử đều phải tham gia một bữa tiệc do các quan lại trong và ngoài khu vực tổ chức. Đám người đó, đúng là rất nhanh nhạy trong việc nắm bắt tình hình.
- Ngươi như vậy rõ ràng là thất trách!
Vĩnh Thái Phi nghiêm nghị nói.
- Ta..
- Không phải lỗi của y đâu! Đó là luật lệ từ xưa rồi, chỉ có thể nói đám người đó quá thông minh và am hiểu đường đi nước bước của triều đình. Ngoài ra, cũng có thể thấy rằng dân chúng không hề có ý định tố cáo.
Nói đến đây, y khẽ liếc mắt sang Lang Kiều nhưng gã vẫn giữ nguyên nét mặt không có chút thay đổi nào.
- Nếu đã như vậy, ba ngày sau chúng ta cùng nhau đến xem vở kịch đi!
Y dời mắt rồi thông báo với mọi người.
- Ngươi có thật sự muốn đi hay không?
Triều Thái Phong không biết có ý gì mà lên tiếng nhìn y hỏi. Và lạ thay, dường như Vĩnh Thái Phi cũng có đồng quan điểm với hắn.
- Đây là thời cơ thích hợp không phải sao? Nếu may mắn có thể tóm gọn được một mẻ!
Y mỉm cười. Trong đầu dường như đã vạch ra sẵn kế hoạch.
Sở dĩ y không ngăn cản Lang Kiều tham gia mấy cuộc họp này là vì y có linh cảm gã không phải muốn ngăn y tìm được đám người đó. Mà ngược lại, gã đang muốn y mau chóng đụng mặt với đám người kia. Hay nói đúng hơn, là đụng mặt với kẻ chủ mưu đằng sau.
Triều Thái Phong nghe y nói liền im lặng cau mày. Theo như người họ Vĩnh đó nói, chắc chắn vở kịch đó là để công kích, lăng mạ y. Y là không quan tâm hay muốn vờ điếc nghe những lời không hay về mình. Một bậc quân vương cao thượng mà lại chấp nhận bị người khác xâu xé, chửi bới. Rốt cuộc, có phải não y úng nước rồi hay không?
- Thái độ của ngươi rất không tốt.
Bất chợt Lang Kiều đứng cạnh hắn khẽ trầm giọng nói nhỏ. Cũng vì vậy mà khiến hắn vô thức mông lung mơ hồ.
Hắn.. lại quá quan tâm đến y. Lại vô thức.. đứng về phía y, bất bình thay cho y..
Chết tiệt..
Lang Kiều nhìn gương mặt đã méo mó đến đáng sợ đó liền không nói gì. Gã biết rõ hắn đang phải đấu tranh tư tưởng cỡ nào. Chỉ tiếc cho hắn, động lòng với kẻ vốn dĩ không nên động..
* * *
Vài canh giờ sao..
- Ông chủ, bán cho ta thứ này với thứ này!
An Lâm nhìn đóng đồ ghi trong tờ giấy trên tay rồi lập tức nhanh nhẹn nói với người đối diện mình. Truyện Xuyên Nhanh
- Của thiếu gia!
- Cảm ơn!
Đưa tiền xong cậu liền rẽ hướng đến gian hàng kế tiếp. Chợ đêm đúng là nhiều thứ mà..
- Chúng ta đi dạo chợ đêm, ngươi đừng xem bản thân là cu li cơ chứ..
Lang Kiều hết cách nhìn đồ ngốc trước mặt hết chạy đông rồi lại chạy tây chỉ để mua đồ cho mấy người trong cung. Con người này rãnh tới vậy sao?
Nghĩ nghĩ liền liếc mắt sang sau lưng thì thấy đám người của Cao Thừa An đang chậm rãi thưởng thức phong cảnh đêm chợ. Có ai nào hấp tấp giống An Lâm đâu chứ?
- Nô tài đã hứa với đám A Lan rồi! Vả lại, nếu có thứ gì đó hợp ý cũng sẽ không bỏ lỡ!
An Lâm vui vẻ nói với gã. Đã hứa với người ta dĩ nhiên không thể thất hứa rồi!
- Được rồi, để ta cầm phụ!
- Không cần đâu ạ!
- Nghe lời đi!
- .. Vâng!
Thấy hai người trước mặt cứ không ngừng nói qua nói lại, Vĩnh Thái Phi khẽ tặc lưỡi một cái.
Tên Lang Kiều đó là có ý với tiểu thái giám kia?
- Thái giám của người sắp bị người ta lấy đi rồi kìa!
Vĩnh Thái Phi nhoẻn miệng nói khẽ.
- Lo tập trung đi!
Cao Thừa An cũng thấy rõ mồng một cảnh tượng trước mắt nhưng y không nói gì. Bởi lẽ, ít ra bây giờ tên đó sẽ không động chạm gì đến An Lâm. Tên ngốc đó, chắc chắn vẫn sẽ an toàn.
- Người không sợ, tiểu thái giám đó sau này bị tổn thương sao?
Vĩnh Thái Phi có chút khó hiểu. Cao Thừa An đã nhận định Lang Kiều kia là kẻ xấu. Chưa kể đến y rất quan tâm đến An Lâm. Nếu sau này hai bên xung đột, tiểu thái giám đó không phải rất khổ sở hay sao?
- Tình cảm vốn là không thể cưỡng cầu. Ngươi nói xem, ta nên làm gì mới đúng?
Y thở dài một hơi bất lực. Ngăn được thân thể thì sao? Ngăn được rồi nhưng trái tim lại luôn hướng về kẻ đó. Như thế chỉ tổ tốn công mà chẳng được ích gì. Chi bằng, mau chóng tìm ra manh mối, điều tra ra tất cả bí mật. Và phải xem thử, Lang Kiều đó đối với An Lâm rốt cuộc là gì.
- Người có biết bản thân thật sự rất nặng tình hay không?
Vĩnh Thái Phi dời mắt nhìn phu quân của mình đang mua đồ rồi mấp máy môi.
- Nặng tình?
- Ừ! Đối với bất kỳ ai, chỉ cần người quan tâm, khi ấy đều sẽ không ngần ngại mà quan tâm, lo lắng, bảo vệ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]