Hàn Thiên Minh và Lưu Gia Nhi cùng chạy đến bệnh viện. Trên đường đi thì cô có gọi cho Lưu Trình. Khá lâu sau Lưu Trình mới bắt máy, giọng anh rất khàn.
"Anh nghe đây."
"Anh... Chị Hạ Anh... Chị ấy sao rồi?" Cô không dám nói trực tiếp, chỉ có thể hỏi như vậy vì cô biết, trong lòng Lưu Trình, Hạ Anh luôn có một vị trí đặc biệt. Nếu thật sự tình hình của Hạ Anh bây giờ không khả quan thì Lưu Trình chắc chắn là người đau lòng nhất.
Lưu Trình im lặng một lúc, sau đó anh mới nói:
"Em đến XXX đi. Đến rồi anh sẽ nói tình hình sau."
Nói xong thì anh cũng ngắt máy. Nghe giọng điệu của anh dường như có gì đó rất khó nói. Không lẽ... Trong đầu Gia Nhi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Nhưng tận sâu trong thâm tâm cô không ngừng cầu nguyện. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cô quay sang nói với Hàn Thiên Minh.
"Anh đi đến XXX đi. Anh hai đang chờ chúng ta ở đó."
"Được."
Hai người bọn họ lái xe nhanh chóng đến địa điểm mà Lưu Trình nói. Vừa đến nơi thì hai người đã thấy Triệu Thanh đứng chờ bọn họ từ trước. Hai người nhanh chóng đi theo Triệu Thanh vào trong.
Vừa vào đến nơi, Gia Nhi đã suýt nữa thì hét lên. Cái này... Làm sao có thể...
Không chỉ Gia Nhi mà ngay cả Hàn Thiên Minh cũng phải giật mình. Khắp người Lưu Trình toàn máu là máu. Hạ Anh cũng vậy, cô còn đang được truyền dịch khắp người. Hơn nữa, đôi mắt của cô đã...
Lưu Trình như người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-sung-ninh/239379/chuong-31.html