Không khí hiện tại ở Lưu gia cũng căng thẳng không kém. Dường như tất cả đều tập trung tại đây. Hàn Thiên Minh ngồi đối diện ông bà Lưu, Trần Lập ngồi cạnh anh cùng Lưu Trình. Còn Gia Nhi thì ngồi bên bà Lưu.
Tối hôm qua buổi tiệc kết thúc khá trễ nên ông bà Lưu đã nói rằng có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói. Bây giờ cứ về trước đã. Thế là sáng nay tất cả đều tập trung đến đây. Vậy nhưng đến tận lúc này, Trần Lập vẫn không hiểu vì sao mình lại ngồi đây. Chuyện này thì liên quan gì đến anh đâu? Nếu có thì cậu cũng chỉ là người "vô tình" biết được sự thật trước thôi mà. Sao lại bị lôi vào bầu không khí căng thẳng này chứ?
"Đúng là nghiệp nên mới quen hai tên này mà." Trần Lập thầm nghĩ.
Hàn Thiên Minh đứng lên, anh cúi đầu.
"Con xin lỗi cô chú."
Bà Lưu thấy anh như vậy liền nói.
"Có gì thì từ từ rồi nói. Thiên Minh cháu cứ ngồi xuống đã."
"Vâng."
Ông Lưu nhìn qua Gia Nhi rồi lại nhìn Hàn Thiên Minh. Dường như đã nghĩ gì đó ông hỏi Hàn Thiên Minh.
"Những gì con nói tối hôm qua. Con có biết những lời nói đó có nghĩa là gì không?"
"Con biết ạ. Thật lòng con muốn được quen với Gia Nhi. Hôm nay con đến đây có hai điều muốn nói. Đầu tiên là con muốn xin lỗi cô chú vì đã không nói việc này ra sớm hơn. Điều thứ hai là con muốn xin phép cô chú cho con được quen với Gia Nhi. Thật lòng mà nói, không phải cô chú không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-sung-ninh/239362/chuong-14.html