Nói đến người may mắn nhất Thanh Hà quán, không ai khác chính là Liễm Quân.
Năm đó, quê cậu bị hạn hán, cha mẹ cậu bất đắc dĩ phải bán đứa con trai duy nhất vào Thanh Hà quán, lão bản vừa thấy dung mạo tinh xảo của cậu, thì biết là đã tìm được món hàng tốt, đưa ra cái giá rất dễ chịu, bởi vậy cha mẹ cậu cũng nhanh chóng đồng ý.
Có thể nói là mọi người đều vui mừng, tất nhiên, ngoại trừ Liễm Quân.
Lão bản cũng rất chiếu cố Liễm Quân, giao cậu cho tiểu quan lừng lẫy nhất bấy giờ dạy dỗ – Tô Tử Tịch.
Tô Tử Tịch này bản lĩnh cũng không nhỏ, tinh thông cầm kỳ thi họa, dung mạo thanh tú thoát tục, đầu óc lại thông minh lanh lợi. Chỉ tiếc, khi đó trên y vẫn còn một người là Vân Thù công tử chèn ép, nên y vẫn chưa được coi là Hồng bài ở đây.
Thế nhưng, Tô Tử Tịch nhỏ hơn Vân Thù bốn tuổi, mọi người đều nói, ai cũng chỉ có một thời, huống chi là ở những nơi như kỹ viện này.
Tựa cây cao hưởng bóng mát, làm học trò duy nhất của Tô Tử Tịch, trong quán không có người nào dám khi dễ Liễm Quân. Tuy nói, bên trong kỹ viện cạnh tranh gay gắt, âm mưu tính toán nhiều vô kể. Thế nhưng, thứ nhất, có đại nhân vật như Tô Tử Tịch chống lưng, thứ hai, Liễm Quân cũng đã học được không ít bản lĩnh từ y.
Tô Tử Tich tuy rằng khôn khéo nhưng cũng rất ác nghiệt, có điều, đối đãi với người bên cạnh quả thực không tệ, Liễm Quân niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nhu-mong/209999/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.