Chương trước
Chương sau
Lẽ ra theo quy củ của Hoa Nguyệt các, Kỷ Cận Như có ý đồ độc hại Các chủ, phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng năm đó lão Các chủ từng dặn dò Liễu Mộng Dĩ phải chiếu cố nàng, thành ra Liễu Mộng Dĩ cũng chỉ phái người trông giữ, lệnh cho nàng không được một mình rời khỏi viện.
Loại độc cuối cùng mà lão Các chủ phối chế ra, không phải ngày một ngày hai là có thể giải được, hơn nữa lại chỉ còn một viên duy nhất, nên Liễu Mộng Dĩ cũng không dám tùy tiện thử độc lên người khác.
Độc Vong Tình, độc khí hoàn toàn bộc lộ qua da thịt bên ngoài.
Độc Tu La, độc tính hiển thị không rõ rệt, nội trong thời gian ngắn sẽ khiến cho sức đề kháng của con người giảm sút, một khi nhiễm bệnh sẽ rất khó khỏi hẳn.
Còn độc Ly Hồn, độc tính lại xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, khiến tim loạn nhịp và lồng ngực đau thắt.
Cũng may ba loại độc không phải tụ tập lại một chỗ, hơn nữa bản thân thể chất của Liễm Quân cũng có khả năng ức chế độc tính, vậy nên tạm thời hắn mới không bị nguy hiểm.
Liễu Mộng Dĩ cứ mỗi buổi tối lại lấy ra một chén máu cho Liễm Quân uống. Mấy ngày đầu, Liễm Quân còn vô tư dùng, nhưng qua bảy, tám ngày, nhìn thấy sắc mặt Liễu Mộng Dĩ tái nhợt, Liễm Quân cũng có chút do dự.
Tuy ngoài miệng hắn thường nói, nếu không vì Liễu Mộng Dĩ, hắn sẽ không bị trúng độc Ly Hồn, nhưng trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ, đây là việc mà Liễu Mộng Dĩ không có khả năng khống chế.
Liễm Quân vô cùng lo lắng, vì mình, và cũng vì Liễu Mộng Dĩ.
Nhưng Liễu Mộng Dĩ dường như không để ý chút nào, mỗi tối, y đều tự mình bê một chén máu đến phòng cho Liễm Quân, không nói một câu đặt lên bàn, chờ Liễm Quân uống hết rồi bắt mạch cho hắn, sau đó lại rời đi. Trong toàn bộ quá trình, y hầu như không nói câu nào, Liễm Quân cũng không nhìn ra suy nghĩ của y.
Dù vậy, mỗi ngày vào thời điểm này, tâm tình Liễm Quân lại trở nên nặng nề, hắn nhìn sắc mặt Liễu Mộng Dĩ ngày càng tái nhợt, cổ tay còn có chi chít vết thương, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó tả.
Có chút khó chịu, lại có chút tiếc thương, thậm chí có vài lần muốn ngăn y dùng đao cắt cổ tay, nhưng rồi đối mặt với một Liễu Mộng Dĩ không hề có biểu tình, hắn lại không thể nói nên lời.
Liễu Mộng Dĩ giao toàn bộ sổ sách cho Tử Mâu kiểm tra, còn y thì cả ngày nghiên cứu tìm tòi những độc vật đã phối chế ra Ly Hồn, Tử Mâu dù không muốn cũng đành phải tiếp nhận nhiệm vụ đáng ghét này.
Tử Mâu tính toán thời gian, đáng lẽ giờ Lan Tự phải trở về rồi mới đúng.
Vốn dĩ đang tính toán sau khi Lan Tự trở về, sẽ có người tiếp nhận nhiệm vụ khổ sai này, nhưng mãi vẫn không có tin tức gì của y, các phân đà của Hoa Nguyệt các thông báo, Lan Tự lâu nay không hề xuất hiện.
Tử Mâu thầm đoán không ổn, vội vàng thả chim bồ câu lệnh cho mật thám ở khắp nơi điều tra tin tức của Lan Tự, hơn mười ngày trôi qua, đến giờ nàng mới nhận được hồi báo.
Lúc này Liễu Mộng Dĩ đang ở phòng dược thí nghiệm thuốc, bỗng thấy Tử Mâu vội vàng chạy đến, thần sắc vừa lo lắng vừa sốt ruột, y hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Tử Mâu tràn ngập vẻ khẩn cầu, nàng quỳ rạp xuống đất, thỉnh cầu “Xin Các chủ hãy cứu Lan Tự.”
Liễu Mộng Dĩ nhíu mày, y chưa bao giờ thấy Tử Mâu hoảng hốt thất thố như vậy, trong lòng cũng biết sự tình nghiêm trọng.
“Lan Tự bị làm sao?”
Tử Mâu lúc này mới ngẩng đầu, nàng đáp, “Lan Tự hiện đang bị nhốt ở Trọng Tuyết cung, trong tin báo có nói huynh ấy bị đích thân Hàn Tình Thành bắt giữ.”
Liễu Mộng Dĩ cũng giật mình, Trọng Tuyết cung trong giang hồ cũng nổi danh như Hoa Nguyệt các, chỉ khác là Hoa Nguyệt các nổi tiếng về dụng độc, còn Trọng Tuyết cung lại lấy cơ quan trận pháp làm thế mạnh.
Nếu nói về tiếng tăm trên giang hồ, thì Trọng Tuyết cung và Hoa Nguyệt các khó bề phân cao thấp, cả hai đều tự xưng là tà giáo.
Mà người tên Hàn Tình Thành này, Liễu Mộng Dĩ mặc dù chưa gặp qua, nhưng từ lâu đã được nghe tiếng, lời đồn nói rằng gã hành tung quỷ dị, tính tình cổ quái khó lường.
Mặc dù Lan Tự xưa nay thông minh lại cẩn trọng, nhưng nếu thực sự gặp phải đối thủ mạnh, thất thủ rồi bị giam cầm cũng không có gì lạ.
Thấy Liễu Mộng Dĩ không nói lời nào, Tử Mâu nhất thời nóng ruột nắm tay y, lại gọi một tiếng, “Các chủ, cầu ngài...”
Liễu Mộng Dĩ vừa phục hồi lại tinh thần, đã thấy Tử Mâu phun một búng máu lên y phục của mình. Băng Hàn Vô Võng công của Tử Mâu đang luyện đến tầng thứ bảy, tu vi càng cao, một khi động tình, sẽ khiến cho độc tính phản phệ càng nhanh.
Liễu Mộng Dĩ phong bế lại huyệt đạo của nàng, dùng nội lực áp chế độc tính giúp nàng, trên y phục tuyết trắng nổi lên một vệt máu vô cùng đáng sợ, Liễu Mộng Dĩ kinh ngạc hỏi, “Tử Mâu, ngươi thích Lan Tự?”
Liễu Mộng Dĩ hỏi rất tự nhiên, nhưng lại khiến thân thể Tử Mâu chấn động, nửa ngày cũng không thấy trả lời. Trong mắt nàng là khổ sở, là bất đắc dĩ, cuối cùng lại chuyển thành cười tự giễu.
Liễu Mộng Dĩ nhìn phản ứng của Tử Mâu, cho dù ngốc đến mức nào cũng sẽ nhận ra. Y cau mày, hỏi, “Vì vậy nên ngươi mới liều mạng luyện công?”
Tử Mâu nhẹ cười, nàng nói, “Ta không muốn huynh ấy cứ phải bảo vệ mình.”
Lúc này Tử Mâu rõ ràng đang cười, nhưng lệ trong mắt lại vô thanh vô tức chảy xuống.
Tử Mâu vốn nhập môn chậm hơn Lan Tự vài năm, bất kể là tu vi võ công hay là trí lực thể lực đều không theo kịp y. Nhiều lần bọn họ cùng nhau đi làm nhiệm vụ, khi gặp nguy hiểm, đều là Lan Tự cứu nàng.
Mỗi lần thấy Tử Mâu ra sức luyện công, Lan Tự thường hay nói đùa rằng, đồ ngốc, việc gì phải tốn công như vậy, đã có ta bảo vệ muội.
Lan Tự càng nói như vậy, Tử Mâu lại càng quyết tâm, thậm chí cho tới lúc này nàng đã luyện đến tầng thứ bảy của Băng Hàn Vô Võng công, trong khi Lan Tự vẫn đang dừng lại ở tầng thứ sáu.
Nguyện vọng của Tử Mâu đơn giản, đó là vào thời điểm quyết đấu tại Tuyên Sơn, nàng không cần Lan Tự phải bảo vệ. Bọn họ vốn dĩ đã không có phần thắng, nếu Lan Tự cứ chăm chăm bảo hộ nàng, như vậy càng không có khả năng sống sót.
Liễu Mộng Dĩ xoa đầu Tử Mâu, giống như năm đó cứu nàng ra khỏi thôn trang vậy.
Nhớ lại khi ấy, Tử Mâu ngây thơ cười với y, vậy mà giờ đây chỉ còn thương cảm cùng bất đắc dĩ. Liễu Mộng Dĩ lúc này mới phát hiện, Tử Mâu đã trưởng thành rồi, không còn là một cô bé vô tư lự ngày nào nữa.
Cũng có thể năm đó, lúc y để cho nàng chứng kiến cảnh lão Các chủ cùng Nhật Nguyệt nhị sử tiền nhiệm chết ở Tuyên Sơn, thì nàng đã trưởng thành.
Sau đó khi trở về Bồng Lai đảo, y hỏi Tử Mâu có hay không nguyện ý trở thành tân Nguyệt sử, có hay không nguyện ý tu luyện Băng Hàn Vô Võng công, khi đó, Tử Mâu nói nguyện ý cống hiến vì y, và đáp án của Lan Tự cũng giống như vậy.
Từ lúc đó, sinh mệnh của ba người cứ như vậy gắn chặt với nhau.
Suốt đời không được động tình, nói thì dễ, làm rồi mới thấy khó.
Liễu Mộng Dĩ thở dài, nửa ngày mới thốt ra được một câu.
“Có lẽ, ta đã thực sự hại ngươi.”
Tử Mâu cho rằng Liễu Mộng Dĩ muốn đuổi nàng đi, nàng sợ hãi nắm chặt cánh tay y, “Nếu như không có Các chủ, ta đã chết từ lâu rồi. Lựa chọn khi đó, ta chưa bao giờ hối hận, Lan Tự cũng như vậy, đồng sinh cộng tử, không phải chúng ta đã sớm xác định rồi sao?”
Liễu Mộng Dĩ bất đắc dĩ lắc đầu, ba người đồng sinh cộng tử, ai cũng không được rời bỏ ai, năm đó đúng là bọn họ đã đồng ý như vậy.
Rõ ràng tương lai là tử vong, ba người cùng nhau gánh chịu, lại không hề cảm thấy tuyệt vọng.
“Ngươi không muốn rời đi, ta cũng sẽ không đuổi ngươi.”
Thanh âm Liễu Mộng Dĩ lúc này có phần dịu dàng, ánh mắt bao dung khiến cho Tử Mâu cảm giác như quay lại thời niên thiếu.
“Chuyện trong Các giao cho ngươi, giờ ta sẽ lập tức lên đường đi Phong Hỏa đảo.”
Dứt lời, Liễu Mộng Dĩ đứng lên đi ra khỏi phòng, còn Tử Mâu vẫn đang vô lực tựa vào ghế khóc nghẹn ngào.
Cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị Tử Mâu nắm, Liễu Mộng Dĩ bỗng nhiên nhớ tới Liễm Quân cũng đã từng nắm tay y như vậy. Cùng một động tác, người làm khác nhau cảm giác mang lại cũng khác.
Tử Mâu làm vậy y đã tập thành thói quen, nhưng Liễm Quân làm vậy lại khiến y cảm thấy nguy hiểm, thậm chí vô thức muốn lùi về phía sau.
Rõ ràng trực giác mách bảo không thể tới gần, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể ly khai.
Liễu Mộng Dĩ biết, nếu y thực sự muốn đến Phong Hỏa đảo cứu Lan Tự, thì không thể mang theo Liễm Quân. Nhưng không có máu của y, Liễm Quân chưa chắc đã đợi được ngày y trở về.
Lúc Liễu Mộng Dĩ đi vào viện, Liễm Quân đang ngồi bên ao nhỏ đọc sách.
Vừa nhìn thấy Liễu Mộng Dĩ, Liễm Quân liền nói, “Các chủ tới vừa lúc, mau tới xem giúp ta câu này có nghĩa là gì.”
Liễu Mộng Dĩ đến bên cạnh hắn nhìn qua một chút, sau đó giải thích cho hắn nghe.
Liễm Quân gật đầu sáng tỏ, sau đó tiếp tục đọc.
“Trước giờ chưa thấy cậu nỗ lực đến vậy.” Liễu Mộng Dĩ đột nhiên hỏi.
Liễm Quân hừ lạnh một tiếng, đáp, “Cũng vì ở Hoa Nguyệt các này quá nguy hiểm, hết loạn trong rồi đến giặc ngoài, nếu như không cố học thêm một chút để bảo vệ mình, có khi chết cũng không biết tại sao.”
Liễu Mộng Dĩ nhìn dáng vẻ hung hăng của Liễm Quân lúc này, không hiểu sao lại nhớ tới đêm đó tại sơn cốc, thần tình của hắn quyến rũ mê hoặc lòng người.
Y vô thức rời tầm mắt, bình thản nói, “Lan Tự đang bị nhốt ở Trọng Tuyết cung, ta phải đi Phong Hỏa đảo cứu y. Nhưng mà, độc Ly Hồn chừng nào chưa giải được, thì cậu một ngày cũng không thể thiếu máu của ta.”
Liễm Quân nghe vậy, buồn bực hét lớn, “Chạy đến địa phận của người ta cứu người chẳng khác gì xông vào long đàm hổ huyệt, Liễu Các chủ, ngài võ công cao cường đương nhiên không cần lo lắng, nhưng ta thì vẫn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này.”
Liễu Mộng Dĩ biết hắn nói một chút cũng không sai, Trọng Tuyết cung vốn là nơi cơ quan trùng trùng, võ công của Hàn Tình Thành chưa chắc đã thua kém y, quả thực rất là nguy hiểm.
Liễm Quân thấy Liễu Mộng Dĩ cau mày không nói lời nào, trong lòng lại cảm thấy không nỡ.
Nếu như hết cách, Liễu Mộng Dĩ sao không ra hạ sách, nếu mà y thực sự muốn hắn chết, vậy thì chỉ cần không tiếp tục cho máu nữa là được rồi, còn bản thân hắn làm gì có tư cách để nói y như vậy.
Liễu Mộng Dĩ vì hắn mà hơn mười ngày nay đều phải trích máu, Liễm Quân không muốn xúc động cũng khó.
Tóm lại đằng nào cũng nguy hiểm, vậy nên hắn nói luôn, “Đi thì đi, xem như đánh cược một lần vậy. Liễu Các chủ, nếu như gặp nguy hiểm, huynh không được bỏ mặc ta đó nha.”
Liễu Mộng Dĩ nói, “Ta sẽ không để cậu gặp phải nguy hiểm.”
Ngữ khí của y mặc dù bình thản, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, ngay cả Liễm Quân cũng phải sửng sốt.
Liễu Mộng Dĩ đột nhiên huýt sáo một cái, chỉ thấy con diều hâu trước đây từng cứu Tử Mâu và Liễm Quân trong ngôi miếu đổ nát bay về phía bọn họ, đậu lên cổ tay Liễu Mộng Dĩ.
“Ta sẽ dạy cậu cách điều khiển Thanh ca, nó sẽ bảo vệ cậu.”
Liễm Quân nhớ lúc trước Tử Mâu từng nói, Thanh ca là do Liễu Mộng Dĩ thuần dưỡng, ngoại trừ lần đó ra, Liễm Quân chưa từng thấy Thanh ca rời khỏi Liễu Mộng Dĩ.
Liễm Quân còn đang ngẩn người suy nghĩ, Thanh ca đã ngoan ngoãn bay tới, đậu lên vai hắn.
Liễu Mộng Dĩ vuốt ve lông của nó, nói với nó cứ như là đang dỗ trẻ con, “Sau này mi phải bảo hộ cậu ấy giống như bảo hộ ta, có biết không?”
Liễu Mộng Dĩ không thích xuất đầu lộ diện, nên ngay khi xuống thuyền lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa. Bên ngoài Bồng Lai đảo Hoa Nguyệt các có không ít phân đà, Tử Mâu sớm đã gửi thư cho các phân đà dặn dò phải chuẩn bị thật tốt, để nhóm Liễu Mộng Dĩ mỗi khi đến nơi đều có thể thay xe ngựa mới.
Liên tiếp chạy hơn mười ngày đường, cuối cùng cũng tới được Nghiêu Thành thuộc Ký Châu. Sau khi ra khỏi thành, lại vượt qua Nghiêu sơn, ra đến biển là lúc có thể tới Phong Hỏa đảo.
Tính tình Liễu Mộng Dĩ tuy rằng lãnh đạm, nhưng không khó ở chung.
Hai người trong xe ngựa, vẫn ngồi đối diện nhau.
Liễu Mộng Dĩ theo thói quen im lặng nhìn ra ngoài, tựa như lúc trước bọn họ tới Bồng Lai đảo.
Đường lên núi, vô cùng gập ghềnh. Ngồi giống như Liễu Mộng Dĩ, khó tránh khỏi không thoải mái.
Y mặc dù trên mặt không biểu hiện gì, Liễm Quân lại nhịn không được nói, “Các chủ, huynh qua bên này ngồi đi.”
Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, y nói, “Không cần.”
Liễm Quân thầm nghĩ, thật đúng là có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, nhiệt tình hoàn toàn bị dập tắt.
“Các chủ, huynh cứ ngồi vậy ta nhìn thấy nhức đầu lắm.”
Liễu Mộng Dĩ nghe vậy, mới chịu sang bên Liễm Quân ngồi, giờ đây hai người chỉ còn một khoảng cách nhỏ, chỉ là nửa bước.
Liễm Quân nói nhức đầu chẳng qua chỉ là thuận miệng nói càn, không ngờ Liễu Mộng Dĩ lại cho là thật, y tưởng là Liễm Quân không khỏe, nên cầm tay bắt mạch cho hắn.
Liễm Quân vốn đang chăm chú nhìn cây cỏ bên ngoài, đột nhiên lại bị Liễu Mộng Dĩ nắm cổ tay, vừa quay đầu đã thấy một cặp mắt đang chăm chú nhìn hắn, tựa như vực sâu không đáy, khiến người ta vô thức bị hút vào đó.
Cũng không biết tại sao, Liễm Quân bỗng thấy tim mình đập thình thịch, ai ngờ Liễu Mộng Dĩ lại tưởng rằng độc tính phát tác.
“Là tại Ly Hồn sao?” Liễu Mộng Dĩ lẩm bẩm.
Liễm Quân nghe vậy, mặt đỏ lên, tai cũng thấy nóng nóng. Liểu Mộng Dĩ hoang mang khó hiểu nhìn hắn, nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc có phải do độc Ly Hồn hay không.
Để phòng ngừa vạn nhất, Liễu Mộng Dĩ rút ra chủy thủ bên cạnh ghế ngồi, định cắt cổ tay mình, nhưng lại nghe Liễm Quân giật mình kêu lên, “Huynh làm gì vậy?”
Liễu Mộng Dĩ bình thản đáp. “Ta không rõ rốt cuộc có phải do độc Ly Hồn hay không, vậy nên...”
“Đồ ngốc.”
Không đợi Liễu Mộng Dĩ nói xong, Liễm Quân đã cắt đứt lời của y.
Trong lòng Liễm Quân thầm mắng, đường đường là Các chủ của Hoa Nguyệt các vậy mà không biết quý trọng máu của mình. Sao lại có người ngốc đến vậy chứ.
Hắn biết vì sao Liễu Mộng Dĩ hiểu lầm, nhưng sao có thể không biết xấu hổ mở miệng giải thích, chỉ có thể thầm mắng người nọ ngốc.
Liễm Quân vừa ngẩng đầu đã thấy Liễu Mộng Dĩ đang ngỡ ngàng nhìn mình, tai hắn ửng đỏ, vội vàng quay đầu đi.
“Ta không sao đâu, huynh hãy tiết kiệm máu của mình đi, đừng có lãng phí máu, nếu không ta mới thật sự có chuyện đấy.’’
Liễu Mộng Dĩ đáp một tiếng “Ừ”, không nói nhiều lời.
Xe ngựa chạy được đến lưng chừng núi, đã bị đám đông ầm ĩ bên ngoài chặn đường.
Phu xe đang chuẩn bị xuống đuổi người, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân cũng nhìn ra ngoài, thì ra là người của một kỹ viện trong thành đến bắt tiểu quan.
Liễm Quân bất giác nhớ lại năm đó mình cũng nỗ lực muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt về. Sau đó bị giam trong phòng tối mấy ngày, hình phạt đó đã là nhẹ nhất rồi.
Thấy cậu bé kia chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, quần áo đơn bạc trong lúc giằng co đã bị xé rách, còn mơ hồ nhìn thấy trên người không ít vết roi đánh.
Tình cảnh này khiến Liễm Quân thấy quen thuộc đến đáng sợ, vừa nghĩ đến những hình phạt mà thiếu niên kia phải chịu khi bị bắt về, hắn không thể kiềm chế được xúc động.
Trước mắt tựa như đã nhìn thấy thiếu niên bị mấy tên lực lưỡng trói lại, trên lưng bị chiếc roi sát muối từng đợt quất xuống.
Thân thể Liễm Quân không nhịn được mà run rẩy, cảm thấy dường như chiếc roi kia đang quất lên chính thân thể mình.
Cố gắng kiềm chế xúc động, Liễu Mộng Dĩ đang muốn bảo xa phu lách sang bên đường mà đi, nhưng Liễm Quân đột nhiên kéo y lại, khẩn cầu nói, “Cứu... cứu cậu ấy.”
Liễu Mộng Dĩ nhìn thoáng qua bên ngoài, nhíu nhíu mày, y nói, “Không liên quan đến chúng ta.”
Liễu Mộng Dĩ không phải người xấu, nhưng mà, y chỉ đối tốt với những người bên cạnh mình mà thôi, về điểm này Liễm Quân đương nhiên biết.
Liễm Quân liếc mắt ra bên ngoài, thiếu niên kia đã bị mấy tên hộ vệ bắt giữ, đang định trói cậu lại ném vào xe ngựa.
“Nếu không phải huynh hại ta trúng độc, tự ta cũng có thể xuống dưới cứu người, cứ xem như là huynh nợ ta đi.”
Liễu Mộng Dĩ không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu đây chỉ là cái cớ của Liễm Quân mà thôi, nhưng điều làm y thực sự chú ý là biểu tình vừa lo lắng vừa nóng vội của Liễm Quân, y chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
“Được.”
Liễu Mộng Dĩ vừa lên tiếng, lập tức phi thân ra, tựa như gió thoảng, đợi đến khi Liễm Quân kịp phản ứng, người đã ra bên ngoài.
Mấy tên hộ vệ kia sao có thể là đối thủ của Liễu Mộng Dĩ, mới hai ba chiêu đã bị y đánh cho ngã rạp.
Thiếu niên kia đang bị trói, giãy dụa muốn thoát ra, nhưng càng giãy càng chặt.
Liễu Mộng Dĩ tiến về trước, ngồi xuống định giúp cậu cởi trói, không ngờ lại bị thiếu niên đánh một chưởng.
Thiếu niên kia tuy còn trẻ, nhưng công lực cao thâm, Liễu Mộng Dĩ căn bản không hề phòng bị, liên tiếp lùi về sau mấy bước, máu trong ngực trào lên, chảy tràn ra từ khóe miệng.
Liễu Mộng Dĩ nhìn quanh bốn phía, hơn mười tên từ xung quanh dồn lên, y vội vàng quay lại xe ngựa.
Liễm Quân vừa nhìn thấy tình hình bên ngoài, liền biết không ổn. Hắn hập tức huýt sáo, không bao lâu, Thanh ca xuất hiện lượn vòng trên đầu bọn họ.
Thiếu niên kia sắc mặt lạnh lùng đi về phía Liễu Mộng Dĩ, cậu ta nói, “Trước đó vài ngày, Nhật sử của quý phái vừa mới trà trộn vào cung của chúng ta, thật không ngờ ngay cả Liễu Các chủ cũng đến nhanh như vậy.”
Thiếu niên dừng lại, ánh mắt quét qua Liễu Mộng Dĩ, sau đó lại nói, “Năm đó ta cùng Cung chủ tới Bồng Lai đảo, may mắn có dịp chứng kiến võ công của Các chủ, chẳng qua không gặp ba năm, không biết Các chủ có tiến thêm được bước nào không.”
Liễu Mộng Dĩ vừa nghe đã biết địa vị của người này trong Trọng Tuyết cung không thấp, biết trước được tin tức, còn cố ý mai phục trên đường, y hỏi, “Ngươi là ai?”
Thiếu niên cười vô cùng đắc ý.
“Hộ pháp của Trọng Tuyết cung, Cố Tập Phong.”
Vừa dứt lời, cậu ta liền tập kích Liễu Mộng Dĩ, Liễu Mộng Dĩ tung chưởng ngăn đón.
“Bắt lấy người trong xe.”
Cố Tập Phong ra lệnh, hơn mười tên đệ tử của Trọng Tuyết cung cùng ùa lên. Cũng may Liễm Quân còn biết điều khiển Thanh ca chống lại, tạm thời cũng không đáng ngại.
Nhìn thấy Liễu Mộng Dĩ cùng Cố Tập Phong đánh đến khó phân thắng bại, trong lòng Liễm Quân vừa gấp vừa giận, giận bản thân sao lại chê Liễu Mộng Dĩ ngốc, ai ngờ vào thời điểm mấu chốt mình lại ngốc hơn y cả trăm cả nghìn lần.
Hắn thầm mắng chính mình, Liễm Quân ơi là Liễm Quân, ngươi cớ gì vào lúc nguy cấp này lại muốn làm người tốt, cái giá phải trả khi làm người tốt còn chưa nếm đủ sao?
Nhìn Liễu Mộng Dĩ chật vật chiến đấu, Liễm Quân chỉ cảm thấy tim mình như muốn căng ra.
Bởi vì sợ, và cũng vì hổ thẹn.
Nếu không phải do mình mở miệng, Liễu Mộng Dĩ làm sao có thể chạy đi cứu một người không quen biết.
Từ ngày trúng độc Ly Hồn đến nay, Liễu Mộng Dĩ ngày nào cũng cắt tay lấy máu để giúp hắn chống lại độc tính, hắn làm gì có tư cách dùng việc này để khích y.
Vừa tạo được một khoảng cách, Liễu Mộng Dĩ lập tức thối lui về phía xe ngựa.
Cố Tập Phong võ công vốn cao cường, hơn nữa lúc trước Liễu Mộng Dĩ đã bị cậu ta đánh một chưởng, giờ lại phải che chở cho Liễm Quân, chẳng bao lâu thì lâm vào thế hạ phong.
Mắt thấy xung quanh đệ tử của Trọng Tuyết cung vô cùng đông đảo, Liễu Mộng Dĩ biết dưới tình hình này, cũng chỉ có một lối thoát duy nhất.
Y kéo Liễm Quân từ trong xe ngựa ra, một tay ôm sát hắn, một tay chống cự lại sự công kích của Cố Tập Phong.
Nhân cơ hội này Liễm Quân vận dụng những gì Tử Mâu đã dạy, dùng ngón tay quét ít bột phấn màu vàng, gọi tới một đám độc trùng. Hắn vừa làm một động tác, đám độc trùng này lập tức vây quanh những kẻ còn lại.
Cố Tập Phong tận mắt nhìn thấy không ít đệ tử bị độc trùng và Thanh ca gây thương tích, thân thể trúng kịch độc ngã xuống mặt đất, cậu ta vô cùng giận dữ, dùng toàn bộ khí lực muốn đẩy hai người vào chỗ chết.
Nhìn thấy có người đánh về phía Liễm Quân, Liễu Mộng Dĩ đang định kéo hắn né tránh, thì bị Cố Tập Phong bắt được sơ hở đánh một chưởng lên vai.
Liễu Mộng Dĩ liên tiếp lùi về sau mấy bước, mắt thấy đã đến bên cạnh vách núi.
“Bám chặt ta” Liễu Mộng Dĩ liếc mắt nhìn vách núi phía sau, rồi nói với Liễm Quân.
“Liễu Mộng Dĩ, chúng ta sẽ chết đó, cao như vậy...” Tuy tay Liễm Quân đã bám chặt y, nhưng miệng vẫn không nhịn được kêu lên.
Liễm Quân còn chưa nói dứt, Liễu Mộng Dĩ đã ôm hắn nhảy xuống sườn núi.
Cổ Tập Phong sửng sốt, nơi đây là sườn núi, từ độ cao như vậy mà nhảy xuống thì làm sao sống được.
Chỉ nghe thấy Thanh ca rống lên một tiếng, lượn vòng giữa không trung, sau đó bay xuống dốc núi, trong chốc lát đã không thấy hình bóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.