“Liễm Quân, nhanh lên, nhanh lên, có chuyện tốt đây.”
Trời nhá nhem tối, ăn điểm tâm xong Liễm Quân vừa bước ra ngoài sân, đã thấy lão bản cười ha hả chạy tới báo tin mừng.
Vừa nghe thấy mùi tiền, tinh thần Liễm Quân tỉnh táo hẳn lên, chỉ là trời còn chưa tối, Thanh Hà quán cũng chưa đến giờ mở cửa, không biết có chuyện tốt gì đây?
“Triệu đại nhân tới ư?”
Thượng Khanh tướng quân Triệu Yến Quân vốn là khách quý của Thanh Hà quán, quanh năm suốt tháng đổ không biết bao nhiêu bạc vào chốn này. Tuy nhiên, Liễm Quân cũng biết, người mà Triệu Yến Quân thích là Dao Trì.
“Không phải, người này lợi hại hơn Triệu đại nhân nhiều.”
Lão bản bình thường vốn đã ục ịch, cười rộ lên lại khiến cho những lớp mỡ nhung nhúc trên mặt đong đưa dữ dội.
“Lão bản, đừng cười nữa, lắc lư làm ta choáng váng hết cả đầu.”
Lão bản ngẩn người, nửa ngày mới hiểu được ý tứ của hắn, thế nhưng không giận ngược lại còn vỗ vỗ lên đầu Liễm Quân.
Khí lực không lớn, chỉ là vui đùa mà thôi.
Trên dưới Thanh Hà quán ai cũng biết Liễm Quân xưa nay vốn độc mồm độc miệng, tính tình lại ngang ngược, ngoại trừ đối thủ của hắn là Dao Trì ra, ai cũng không dám trêu chọc.
Mà nguyên do cũng thật đơn giản, tướng mạo hắn vốn xinh đẹp, kỹ vũ lại xuất chúng, từ nhỏ đã hơn hẳn người thường. Từ khi Đầu bài Tô Tử Tịch đi rồi, hắn và Dao Trì mỗi người chiếm cứ một phương, trở thành chiêu bài trụ cột của Thanh Hà quán.
Vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nhu-mong/209988/quyen-1-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.