Thuyền dần đi xa, nhưng Liễm Quân vẫn đứng ở đuôi thuyền, nhìn Bồng Lai đảo xa xăm như mộng như ảo.
Hắn muốn nhìn lại nơi ở của Liễu Mộng Dĩ trên đỉnh Linh Sơn, nhưng chỉ có thể thấy được một màn sương khói. Đuôi thuyền gió lớn, từng đợt lạnh lẽo thổi qua, khiến Liễm Quân cảm thấy run rẩy.
“Công tử à, cậu mau vào trong đi, lát nữa ra khơi, gió sẽ còn lớn hơn nữa.”
Trần Tam cầm trên tay một thứ đồ chơi, từ trong khoang thuyền đi ra.
Liễm Quân không đáp lời, cũng chẳng quay đầu lại, ánh mắt trước sau vẫn nhìn nơi đó, lòng ngập tràn lưu luyến.
Mãi đến khi thuyền chạy ra khơi, không nhìn thấy gì nữa, hắn mới xoay người.
Liễm Quân vừa quay lại đã thấy Trần Tam đang tựa ở khoang thuyền, mỉm cười nhìn hắn, “Công tử không muốn rời đi đúng không. Chẳng phải Nguyệt sử đã nói rồi sao, chỉ hai, ba tháng thôi mà, sẽ qua nhanh lắm.”
Liễm Quân không trả lời y, chỉ nói, “Huynh đừng luôn miệng gọi ta là công tử, cứ trực tiếp gọi tên là được.”
Trần Tam thẳng thắn cười nói, “Đúng đó, công tử này nọ, nghe rất khách sáo. Nhìn cậu thế này, đâu biết lại là người sáng khoái đến vậy.”
Liễm Quân khẽ nhíu đôi mi thanh tú, “Vậy sao? Thế trước đây mọi người thường nói ta thế nào?”
Trần Tam vừa nghe đến lời này, liền vội vàng xua tay, “Sao có thể chứ, Các chủ đã phân phó là không được nói nhiều, thành ra có ai dám bàn tán chuyện này sau lưng đâu.”
Liễm Quân sửng sốt, hỏi lại, “Liễu Mộng Dĩ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nhu-mong/1216022/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.