Tử Mâu không ngờ Liễm Quân sẽ quay trở lại, cũng may Lan Tự vừa rời khỏi, hai người không có cơ hội đầu võ mồm, coi như là bớt đi phiền toái.
Liễm Quân bước vào nhưng khuôn mặt không tươi cười như thường ngày, không cần nói, Tử Mâu cũng biết hắn quay lại sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, chắc hẳn cũng hiểu được câu chuyện vừa nãy là do nàng và Lan Tự cố ý nói cho hắn nghe.
Quả nhiên, Liễm Quân vừa mở miệng đã hỏi, “Lan Tự là muốn gạt ta, hay là sự thực?”
Tử Mâu sửng sốt, đáp, “Lan Tự có thể lừa ngươi, nhưng sẽ không bao giờ lừa Các chủ.”
Liễm Quân ngẩn người, thốt lên, “Liễu Mộng Dĩ đã biết?”
Tử Mâu khẽ cười, nhìn Liễm Quân đầy hàm ý.
“Chuyện của triều đình Các chủ sẽ không bao giờ quan tâm. Tuy nhiên, chỉ cần ngươi nói với Các chủ là cần phải về Yến Đô, không phải lúc đó ngài sẽ biết hay sao.”
Liễm Quân giật mình, đầu ốc nhất thời trống rỗng. Vừa rồi hắn nghĩ không thể nào để Tề Lam chết, nhưng cũng chưa hề nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Tử Mâu nhìn ra được sự lưu luyến của Liễm Quân, nhìn Liễm Quân đăm chiêu suy nghĩ, lòng cũng thấy không nỡ. Nhưng nghĩ đến chuyện đêm đó đi qua phòng của Liễm Quân, cảnh tượng mà nàng vô tình nhìn thấy, lòng lại cảm thấy hoang mang và sợ hãi.
Nàng khẽ cắn môi, rồi nói, “Vốn dĩ ngươi vì cứu vị Vương gia kia mà đến, kỳ hạn một năm cũng đã qua hơn nửa, dù sao mấy tháng nữa cũng phải quay về.”
“Cách dùng ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nhu-mong/1216020/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.