Editor: Chanh
Thời gian không ngừng trôi về phía trước. Chẳng bao lâu nữa sẽ là cuối tháng mười hai.
Sau cuộc họp ngày hôm nay, Trần Cách Phỉ không trực tiếp trở lại văn phòng mà theo chân Thư Luật cùng đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Giữa hai người cách nhau một chiếc bàn, Thư Luật giống như biết cô ta có chuyện muốn nói, nên nhất thời không lên tiếng. Còn Trần Cách Phỉ lại nhìn anh, trong lòng chợt nghĩ khoảng cách giữa bọn họ, đâu chỉ là mỗi chiếc bàn này.
Cô ta cúi đầu, rút từ trong cặp hồ sơ một phong thư màu trắng đặt xuống trước mặt Thư Luật.
"Năm sau tôi chuẩn bị từ chức."
Thư Luật cầm bức phong thư lên, quét mắt nhìn bốn chữ phía trên một cái, rồi lại thả xuống bàn.
"Cô định đi đâu?"
"Tạm thời vẫn chưa quyết."
Với cô ta mà nói, sau khi rời Thư thị thì đi đâu cũng chẳng khác gì nhau.
Ba mươi tuổi, sự nghiệp có thể nói là thành công, bản thân cũng dần khát vọng có một đoạn tình cảm. Không cần rầm rộ hay vồn vã, chỉ cần một cơm một rau bình lặng, tỉnh dậy có người cạnh bên.
Điều vốn giản đơn như vậy, Trần Cách Phỉ đã mong chờ người đàn ông trước mặt mình suốt những bảy năm, nhưng cuối cùng vẫn là không có được. Bây giờ cô ta chọn rời đi, chỉ là bởi không muốn treo mình dưới mãi một thân cây. Cứ chết như thế thì thật khó coi.
Thư Luật gật đầu: "Chúc may mắn."
Nhưng lý trí và tình cảm chung quy lại vẫn không thể hòa lại làm một. Dù cho Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nam-tay/998158/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.