Editor: Chanh
Ngày hôm sau, tiết trời rất đẹp, Trì Tĩnh đi tới tập đoàn Thư thị.
Tình hình giao thông buổi sáng sớm không tốt lắm, phải mất tận hai mươi phút cô mới đến nơi.
Trì Tĩnh vô cùng quen thuộc với kiến trúc đồ sộ trước mặt. Trước đây, cô cũng thường xuyên ngước đầu nhìn lên tòa nhà này, nhưng chưa từng đi vào bên trong nó.
Cô đứng trước cửa chính thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó mang theo túi xách, đi trên đôi giày cao gót ba phân bước vào.
"Chờ một chút!"
Trì Tĩnh đưa tay chắn giữa hai cánh cửa thang máy sắp đóng lại.
Bên trong chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi. Ánh mắt của anh ta không hề e dè, quan sát Trì Tĩnh từ đầu đến chân một phen. Tầm mắt dừng trên đôi chân dài thẳng tắp của cô.
Cuối cùng tiếc rẻ thu ánh mắt của mình lại – chậc chậc, cặp chân cực phẩm như thế phải mặc váy mới chuẩn bài chứ!
Hai chữ "Cảm ơn" trong miệng Trì Tĩnh vì nhìn thấy vẻ mặt kia của anh ta mà mắc kẹt lại nơi cuống họng.
Thang máy từ từ đi lên, điện thoại người đàn ông bỗng chợt đổ chuông.
Trong không gian nhỏ hẹp vang lên giọng nói bất cần đời: "Phòng hậu cần không phải rất tốt sao? Nó hợp với tôi? Mắc mớ gì phải làm như thế? Được... lát nữa tôi đi tìm anh ta."
Thang máy dừng ở tầng ba mươi, người đàn ông đi ra ngoài, Trì Tĩnh chợt nhớ ra anh ta là ai.
Vẻ lưu manh kia quả không thay đổi chút nào.
Hôm qua gọi điện thoại, thư ký Hồng bảo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nam-tay/998113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.