“Doãn Nguyệt Khuê! Mày là một đứa con gái bất hiếu, vừa trở về đã muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà, mày không nhớ tao là bố của mày sao! Mày không sợ trời đánh chết mày sao?”
Trong sảnh chính của biệt thự nhà họ Doãn, Hứa Đình Trung tức giận đến trợn mắt, vừa chửi rủa vừa run rẩy khắp người.
Doãn Nguyệt Khuê vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa, không thèm để tâm đến lời nói của ông ta.
Cô tùy ý liếc nhìn Hạ Tử Sương, bà ta toàn thân run lên vì một cái liếc mắt sắc bén của cô, cố nén lại lời đang định nói, rụt rè đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Doãn Nguyệt Khuê.
Doãn Nguyệt Khuê đã ở nước ngoài được 5 năm, sáng nay vừa xuống máy bay vừa về đến nhà đã muốn đuổi bà ta cùng Hứa Đình Trung ra khỏi nhà.
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ vượt quá sức tưởng tượng của bà ta, Hạ Tử Sương luôn duy trì bầu không khí hòa nhã trước mặt Hứa Đình Trung, bà ta luôn thể hiện mình vô cùng yêu thương và quan tâm đứa con của chồng. Trong ký ức của bà ta Doãn Nguyệt Khuê nhút nhát và yếu đuối giờ phút này lại ở đây ăn nói xấc xược. Bà ta rất tức giận nhưng vẫn phải duy trì bộ mặt đã gìn giữ bấy lâu nay.
Nhưng như vậy thì sao chứ, bà ta vẫn có con át chủ bài cuối cùng là Hứa Đình Vỹ.
“Đình Trung, Nguyệt Khuê ở nước ngoài nhiều năm như vậy, không được quản giáo tốt không hiểu chuyện, anh đừng tức giận ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-yeu-em/2907901/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.