Khi đó, Doãn Nguyệt Khuê được mẹ bảo vệ trong lòng, bà đã bất tỉnh, cô lại bị mắc kẹt không thể di chuyển, khuôn mặt cô đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, cô đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, như thể cô sẽ ngừng thở trong giây tiếp theo.
"Anh à, nhớ nhé! ánh sao đêm nay thật đẹp."
Anh khó nhọc vươn tay ra, run rẩy lau nước mắt cho cô, mỗi một cử động đều tác động đến từng đốt xương trên cơ thể anh, gây đau nhức dữ dội.
Khi đó anh mười tám tuổi, còn cô mười lăm tuổi, anh nhớ rõ cô gái này đã cùng anh ngắm sao trong hoàn cảnh đặc biệt.
Anh nhớ khi đó bầu trời đầy sao, rất đẹp!
Cô cũng vậy, Doãn Nguyệt Khuê như ánh sáng dịu dàng của lòng anh!
Sau khi được cứu, anh đã cử người đi tìm thông tin của cô nhắc nhở họ phải để mắt đến cô.
Có một chút đáng tiếc là trong quá trình điều trị, cô bị sốt cao và quên mất cảnh tượng đã xảy ra trong xe buýt ngày hôm đó.Quên anh, cũng quên việc cô đã cho anh hy vọng sống.
Tuổi trẻ đầy rung động, cho dù cô có quên anh thì sao, việc đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích cô.
Lục Minh Phong không công khai bày tỏ tình cảm của mình trước mặt cô. Bởi vì nhà họ Lục chính là một vũng lầy lớn, anh còn không ra nổi, sao có thể kéo cô vào được. Bởi vì anh thích cô, anh không muốn cô chịu khổ cùng mình
Mười năm trôi qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-yeu-em/2907898/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.