Chương trước
Chương sau
Cô có thể tưởng tượng và cảm nhận được sự bảo vệ của anh mỗi đêm, mỗi lần như vậy cô đều nhìn thấy anh đeo mặt nạ đen trà trộn vào đội vệ sĩ trong bóng tối.

Nếu là cô, cô sẽ không thể làm được những điều như anh, từ khi họ gặp nhau đến nay đã mười năm, anh tiêu tốn hết cả 10 năm thanh xuân của mình cho cô, nhưng lại chưa bao giờ dám đòi hỏi ở cô bất cứ thứ gì chứ đừng nói là tình yêu.

Anh chính là một khúc gỗ, nếu lỡ cô thích người khác thì sao?

Lục Minh Phong gật đầu: " Cả đời này anh đều sẽ nghe lời em."

“ Đầu gỗ.” Doãn Nguyệt Khuê trong mắt tràn đầy ý cười.

Lục Minh Phong sửng sốt trước biệt danh cô gọi mình này.

"Khuê, chỉ có mình em gọi anh như vậy. Anh là đầu gỗ có phải... rất ngốc?"

“Rất đơn thuần.” Cô cười khẽ thì thầm, Lục Minh Phong nghe lầm, còn tưởng rằng cô nói anh ngốc.

“Vậy... sự ngốc nghếch của anh, có làm tổn thương em không? Anh chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của bất kì người phụ nữ nào, cũng không đoán được tâm tư của em. Có lẽ anh thật sự ngu ngốc. Nếu em có bất mãn gì với anh cứ nói ra, anh nhất định sẽ thay đổi.”

“Anh chỉ biết, nếu anh thích một người, anh sẽ cố gắng đối tốt với người đó, cho dù phải liều mạng anh cũng nguyện ý. Anh sợ nếu như em không thích anh, anh nói ra em sẽ ghét anh, hoặc tình yêu của anh sẽ trở thành gánh nặng của em.”

Lục Minh Phong nói những lời này một cách cẩn thận khiến cô cảm thấy rằng anh hoàn toàn khác với Lục Minh Phong mà cô nhìn thấy ngày hôm qua, ngày hôm qua, anh cho cô một cảm giác vừa quen vừa lạ.

Nhưng bây giờ, anh giống như một đứa trẻ nhỏ, mỗi câu từ nói ra đều rất đơn giản và thuần khiết.

"Lục Minh Phong, em muốn giam giữ anh, buộc anh bên cạnh mình cả đời. Từ giờ trở đi, em sẽ nuông chiều anh."



Khuôn mặt của anh dần đỏ lên, Doãn Nguyệt Khuê nhìn anh như vậy mặc dù cô rất cảm động nhưng nhìn biểu cảm của anh, cô không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Phong, anh vẫn còn là Lục Minh Phong của ngày hôm qua sao? Em nhớ ngày hôm qua có người nói với em đã ngủ cùng rất nhiều cô gái...”

“Không, lừa em đấy, thực sự, anh không có.”

Lục Minh Phong có chút hoảng hốt, suýt chút nữa viết lên mặt mình mấy chữ " hai mươi tám năm vô tội, giữ mình trong trắng dành cho em."

"Ồ? Anh chơi đùa em à?"

“Anh…” Anh sợ nhất chính mình sẽ làm cô không vui, nhất thời không biết nên biện bạch như thế nào, đời này anh chưa từng cảm thấy mình vụng về như bây giờ, không biết nói gì, thậm chí không thể mở miệng.

“Em muốn giam giữ anh bên cạnh cả đời, đầu gỗ, anh làm sao lại không tự tin vào bản thân mình như vậy? Hình như anh là đang có chút hiểu lầm sao? Bộ dáng của anh chính là em thích, làm sao anh có thể không tự tin như vậy được ?”

Đứng trước người mình thích, sợ nói sai nên không tự tin, cô có thể hiểu.

Anh bày tỏ lập trường với cô bằng mười năm yêu thầm, chứng tỏ anh thích cô, cô đáp lại anh chính là sự khẳng định của cô đối với anh.Đây là câu trả lời hay nhất và là câu trả lời sưởi ấm trái tim anh nhất.

"Đầu gỗ, anh thật tốt."

Anh cân nhắc mọi thứ cho cô, tâm trạng của cô, cảm xúc của cô, sự an toàn của cô, mọi thứ đều chu đáo. Nghĩ đến cảnh Lục Minh Phong cùng cô chia sẻ niềm vui và khốn khổ ở Mỹ trong năm năm qua, trái tim của Doãn Nguyệt Khuê đã tràn ngập cảm xúc và tội lỗi, theo sau đó là niềm hạnh phúc không thể nói hết.

Cô thích một người đã nhiều năm, không thay đổi, cho dù bây giờ anh hay cô có xảy ra chuyện gì thì tình yêu đó vẫn mãi như vậy.

Anh ấy thực sự rất tốt.

“Nguyệt Khuê, anh hiểu rồi. Lúc đầu em muốn nhìn xem trên người anh có vết sẹo nào không, cho nên mới nói muốn cưới anh đúng không? Cần gì gian nan như vậy kế hoạch này chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ cho em xem.”



“Thì... Cho dù em không có nói muốn gả cho anh, cũng không có nói yêu anh, chúng ta còn chưa có thổ lộ, anh sẽ cho em xem sao?” Nghỉ đến cô thấy thật tức giận mà, chẳng lẽ anh thật sự tùy tiện để người khác nhìn thấy sao?Tuy nó không quan trọng, nhưng bây giờ cô rất bận tâm.

“Không, anh chỉ cho em xem, cũng chỉ nghe em nói, cho dù anh không biết những thứ này, anh cũng sẽ làm theo lời em nói, lão đại, anh đã nghe lời em nhiều năm như vậy rồi.”

Lão đại? Doãn Nguyệt Khuê nhận ra rằng anh ở trong đội vệ sĩ, mỗi khi cô sắp xếp vệ sĩ làm việc gì đó, họ đều sử dụng mật mã trong tin nhắn, mọi người đều gọi cô là lão đại.

Trong nhóm chat, tất cả ảnh đại diện và tên của vệ sĩ đều giống nhau, cô không phân biệt được ai là anh.

Hóa ra cô vẫn luôn ở cùng một nhóm với anh, nhưng cô không biết điều đó, bây giờ cô biết điều đó quá muộn, điều này khiến cô lại đỏ mắt.

Vào ngày thứ hai sau khi trở về thành phố M, Doãn Nguyệt Khuê cảm thấy cuộc sống và tâm trạng của mình thay đổi đến chóng mặt, quá nhanh nhưng cô thực sự thích sự thay đổi này.

“Chìa khóa xe đâu?”

“Làm sao vậy? Muốn đi đây sao? Để anh lái xe.”

“Đưa cho em.” Cô chìa tay ra với anh, anh không thể không rút chìa khóa xe ra đưa cho cô.

Nhiều năm như vậy, mặc dù anh chưa từng nói thích cô, nhưng từ những điều đã trải qua cùng mức độ cưng chiều cô, anh đã hình thành thói quen sợ hãi với cô.

Mọi thứ đều phụ thuộc vào vợ anh.

Vợ là nhất!

Dù sao người vợ này, anh sẽ không cho bất luận kẻ nào đến gần, cô chỉ có thể là vợ anh, trừ phi cô lựa chọn người khác từ bỏ anh, nếu không không có bất cứ ai cô thể cướp cô khỏi anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.