Cô có thể tưởng tượng và cảm nhận được sự bảo vệ của anh mỗi đêm, mỗi lần như vậy cô đều nhìn thấy anh đeo mặt nạ đen trà trộn vào đội vệ sĩ trong bóng tối.
Nếu là cô, cô sẽ không thể làm được những điều như anh, từ khi họ gặp nhau đến nay đã mười năm, anh tiêu tốn hết cả 10 năm thanh xuân của mình cho cô, nhưng lại chưa bao giờ dám đòi hỏi ở cô bất cứ thứ gì chứ đừng nói là tình yêu.
Anh chính là một khúc gỗ, nếu lỡ cô thích người khác thì sao?
Lục Minh Phong gật đầu: " Cả đời này anh đều sẽ nghe lời em."
“ Đầu gỗ.” Doãn Nguyệt Khuê trong mắt tràn đầy ý cười.
Lục Minh Phong sửng sốt trước biệt danh cô gọi mình này.
"Khuê, chỉ có mình em gọi anh như vậy. Anh là đầu gỗ có phải... rất ngốc?"
“Rất đơn thuần.” Cô cười khẽ thì thầm, Lục Minh Phong nghe lầm, còn tưởng rằng cô nói anh ngốc.
“Vậy... sự ngốc nghếch của anh, có làm tổn thương em không? Anh chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của bất kì người phụ nữ nào, cũng không đoán được tâm tư của em. Có lẽ anh thật sự ngu ngốc. Nếu em có bất mãn gì với anh cứ nói ra, anh nhất định sẽ thay đổi.”
“Anh chỉ biết, nếu anh thích một người, anh sẽ cố gắng đối tốt với người đó, cho dù phải liều mạng anh cũng nguyện ý. Anh sợ nếu như em không thích anh, anh nói ra em sẽ ghét anh, hoặc tình yêu của anh sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-yeu-em/2907883/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.