Tôn Mịch cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn, Âu Trấn Phàm càng nhìn càng mê đắm không rời mắt làm cho cô càng ngại ngùng hơn không dám đối diện với ánh mắt ám mị đó.
"Cô có biết được ở bên cạnh tôi là niềm vinh hạnh bao nhiêu người không..."
"Nhưng tôi không phải là một trong những người mà Âu tiên sinh nói rồi.."
Cô gái này vậy mà dám trả treo với hắn như thế, hắn không tức giận hay khó chịu. Ngược lại hắn còn cảm thấy hứng thú hơn nói chuyện với cô, xem cô gái này ngang bướng với hắn được bao lâu.
Âu Trấn Phàm bất ngờ đưa tay nân niu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô khẽ cười trầm ấm có phần lạnh lùng cuốn hút. Bàn tay lạnh lẽo tà mị chậm rãi di chuyển từ mặt đến cổ rồi đến xương quai xanh, những nơi hắn chạm qua đều khiến hắn nổi lên sự dục vọng khó tả.
Hắn đột ngột kéo tay cô lại, ôm hun một cách mạnh bạo. Đôi môi mỏng manh tựa như hoa đào của cô làm hắn không thể buông rời, càng lúc càng nồng nhiệt.
Một lúc lâu, Tôn Mịch như cứng đờ ra đó. Cô không dám phản kháng vì dù sao chuyện này cũng sẽ đến cả hắn cũng sẽ nghĩ như thế.
"Tôi không thích một khúc gỗ"
Âu Trấn Phàm khó chịu buông cô ra, quay mặt sang phía trước uống tiếp ly rượu vang còn bỏ lỡ.
"Tôi thật sự không biết..nên làm gì cả"
Hắn nghe cô nói câu này đột nhiên cơn tức giận khó chịu trong lòng bị nguôi ngoai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-vi-em/2797436/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.