Sau bữa ăn tối, Tôn Mịch cũng xin phép về phòng còn hắn cũng vào thư phòng làm việc tiếp.
Một tiếng đồng hồ sau, Tôn Mịch cứ chằn chọc không ngủ được, có lẻ do lạ chỗ nên hơi khó ngủ một chút.
Cô chậm rãi ngồi dậy xuống giường đi ra ngoài đi dạo cho thoải mái một chút. Căn nhà này rộng lớn có lẻ đi một ngày cũng không hết luôn đấy, Âu Trấn Phàm hắn giàu như thế sao...
Tôn Mịch nhìn qua những món đồ cổ trang trí rồi đến loại thuỷ tinh đặc chế tinh xảo, tất cả đều loại hàng số một nhập khẩu. Từng viên gạch rồi thảm lót ở đây chỉ nhìn qua cũng biết là kiểu thiết kế riêng với giá đắc đỏ vô cùng.
Cũng đã khuya lắm rồi, Âu Trấn Phàm vẫn còn bên trong thư phòng làm việc sao. Cô vốn không quan tâm nhưng cứ như trúng tà vậy tự động đi làm một ly cafe cho hắn.
Tôn Mịch nghĩ đầu óc mình có vấn đề thật rồi, chẳng qua cô ở nhà của hắn nên cũng muốn làm gì đó thôi tuyệt đối là không có ý nghĩ khác. Trong lòng của Tôn Mịch cứ lẫm bẩm tự nói như thế, cô nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không ai bên trong trả lời cả.
Tôn Mịch khẽ mở cửa ra một chút nhìn xem bên trong thì hoá ra Âu Trấn Phàm đã ngủ quên trên bàn, cô mới từ tốn đi vào cẩn thận để cafe qua một bên rồi từ từ đi đến đắp một tấm chăn mỏng cho hắn.
*"Tên này lúc ng*ủ trong không đáng sợ lắm nhỉ..."
Tôn Mịch có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-vi-em/2797408/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.