Chương trước
Chương sau
Ngô Thiết Vân giật mình ngước mặt nhìn lại, Âu Trấn Phàm sắc mặt trầm lạnh nhìn hắn.

Âu Trấn Phàm cố ý ôm lấy Tôn Mịch kéo về, khuôn mặt tràn đầy sát khí giống như muốn giết chết người vậy. Tôn Mịch cũng cảm giác gì đó căng thẳng nên đã lên tiếng, cô còn hôn nhẹ lên môi của Âu Trấn Phàm một cái trước mặt những người ở đó.

"Chúng ta đi thôi..em mệt rồi".

"Được..anh đưa em về"

Ngô Thiết Vân đờ người, hai mắt cứng đơ không thể cất nỗi một tiếng chỉ lẳng lặng nhìn hai người họ cứ thế mà rời đi.

VINH THỰ HOA ĐÀI VIÊN.

Âu Trấn Phàm không tức giận, sắc mặt bình thường đưa cô về phòng. Tôn Mịch cảm thấy hơi lo, đừng như lần trước mà hiểu lầm đấy chứ.

"Trấn Phàm..anh sao vậy"

"Không sao..anh tin em, đừng lo lắng cứ nghĩ ngơi đi"

Hắn dịu dàng ôm lấy cô, hôn một cái thật ấm áp lên trán cô rồi cả hai đều mỉm cười hạnh phúc rồi ngủ.

Sáng hôm sau, trên các trang mạng hay báo chí liên tục đưa tin về cô và Âu Trấn Phàm, tất cả đều lên trang đầu các mặt báo nóng.

Hình ảnh đêm qua cô cùng Âu Trấn Phàm dạo phố và vui vẻ cười nói đã được một người nào đó chụp lại và đưa cho nhà báo. Cả một buổi sáng ồn ào đến chóng mặt, những phóng viên chỉ mới sáu giờ sáng mà đã bu đầy trước cửa nhà Âu Trấn Phàm chờ cô ra phỏng vấn.



"Reng..reng.."

"Alo..chị Mộ"

"Chị không biết đây là chuyện tốt hay xấu nhưng mà các tiêu đề trên báo đều ghi là "em là tình nhân của Âu Trấn Phàm và được anh ta bao nuôi"...chị đã cố giải thích nhưng..."

Tôn Mịch bất lực không biết phải làm sao, cô không nghĩ mọi chuyện nó ảnh hưởng lớn như thế. Chắc hẳn có người nào đó cố ý theo dõi cô hoặc Âu Trấn Phàm mới có thể chụp được những tấm hình này.

"Nhưng có một cách giải quyết..."

"Cách gì vậy chị"

"Là Âu Trấn Phàm..anh ta phải lên tiếng thì cho ra bọn chó săn đó mới có thể câm miệng"

Tôn Mịch đột nhiên có hơi trầm lặng, cô nhẹ cúp máy muốn một mình yên tĩnh. Âu Trấn Phàm sẽ thừa nhận gì chứ, hắn sẽ nói cô là tình nhân hay bạn gái đây...

"Reng..reng.."

Lần này là số lạ, cô nữa không muốn bắt nhưng rồi lại cầm điện thoại lên nghe máy.

"Alo ?"

"Tôn tiểu thư..Âu tổng đã sắp xếp xong, anh ấy lệnh tôi thông báo cho cô biết"



Không biết bằng cách nào, Âu Trấn Phàm trong vòng vài phút mà đã thay đổi được toàn bộ tất cả tiêu đề ở các trang mạng báo chí.

*"Ông hoàng tài chính Âu Trấn Phàm đang h*ẹn hò cùng với nữ diễn viên xinh đẹp Tôn Mịch"

Ngay lập tức những bình luận trái chiều lúc nãy cũng xoá hết và ngược lại những lời nói tích cực dành cho cô ngày càng nhiều, lượt theo dõi cũng tăng lên đáng kể. Vụ lùm xùm càng ngày càng giảm, bọn người phía trước nhà cũng thay nhau rời đi.

Lúc này, ở một nơi nào đó. Hoắc Đại Yên cầm tờ báo trên tay có hình của Tôn Mịch. Tay ông khẽ run run cả ánh mắt cũng ảm đạm một chút.

Ông ta chậm rãi lấy ra một tấm ảnh của một người phụ nữ rất xinh đẹp, người trông ảnh giống y đúc Tôn Mịch chỉ khác mỗi mái tóc đen và vàng thôi.

Tư Diệp Nhi - người phụ nữ mà Hoắc Đại Yên yêu rất nhiều, đã hơn hai mươi năm ông vẫn không quên được hình bóng của bà ấy.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, Tư Diệp Nhi đột ngột bị mất tích trong lúc đang mang thai con của Hoắc Đại Yên.

Đến bây giờ ông vẫn tin bà ấy còn sống lẫn đứa con đó, có lẻ ông trời đã mỉm cười với ông ta rồi nhỉ.

"Hoắc lão đại..ngài có gì căn dặn"

"Hãy tìm hiểu về cô gái Tôn Mịch đó..."

"Vâng ạ.."

Người mặc bộ vest đen, khuôn mặt trầm lạnh đáng sợ khẽ cuối mặt cung kính rồi rời đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.