Nam Bắc không nói tiếp.
Cho đến khi âm nhạc kết thúc, hai người mới rời khỏi sàn nhảy.
Chân của cô gần như sưng lên, Nam Bắc trực tiếp cởi giày xách trong tay cùng hắn đi lên boong tàu.
“Em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Hắn lơ đễnh: “Được.”
“Mục đích chuyến đi này của Thẩm gia là gì?”
“Vì việc buôn bán.”
Cô giương mày ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Vài thập niên trước, có người ở Tứ Xuyên (một tỉnh phía Tây Nam của Trung Quốc) phát hiện một hầm mỏ nguyên sinh (hầm mỏ nguyên sinh: những mỏ thô, chưa hề được khai thác),toàn thế giới chỉ có một chỗ này ở Trung Quốc.” hắn giải thích ngọnnguồn. “Lúc ấy bởi vì một số nguyên nhân, không ai có thể nhúng tay vào. Hầm mỏ lúc đó bị những công ty nước ngoài đầu tư khai thác. Đến năm nay có lẽ sẽ bị sang tay qua nước khác.”
Cô nghe một cách chăm chú: “Sau đó thì sao?”
“Tài nguyên Trung Quốc, tất nhiên phải do người Trung Quốc nắm.” Hắncười một cái, nói vô cùng bình thản. “Nhưng mà rất nhiều người muốn khai thác trong khi quyền khai thác thì chỉ có một. Cho nên Chu gia buôngtha vụ làm ăn độc nhất này, triệu tập các gia tộc quyết định xem ai sẽcó quyền khai thác hầm mỏ.”
Cô không biết gì về địa chất hay hầm mỏ, nhưng nghe được “toàn thếgiới chỉ có ở chỗ này” thì cũng biết được ý nghĩa của nó. Khác với Hoàng Hoa Lê Hải Nam, chỉ cần chờ hai ba trăm năm là được, chỉ cần đất liềnvẫn còn thì vẫn có cơ hội, nhưng hầm mỏ này là độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-tron-doi-tron-kiep/4520/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.