Người quỳ trên đất vì động tác này của hắn mà thân mình bắt đầu căng cứng.
Trình Mục Dương thở dài: “Giang sơn đổi chủ, đáng thương chính là các người.” Hắn đứng thẳng dậy, tựa hồ không tính hỏi lại, cười lắc đầu.
Bốn tay súng đồng thời lên đạn, nhắm ngay gáy của những người còn lại.
Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, bỗng nhiên có một người kêu: “Ông chủ.”
Trình Mục Dương dừng lại.
Một người dáng nhỏ gầy gò muốn đứng lên, đáng tiếc bởi vì quì quá lâu nên huyết mạch không thông, cố gắng mấy lần cũng không thể thành công.Cuối cùng chỉ có thể sợ hãi lớn tiếng nói: “Trình Mục Vân ở Moscow!”
Người kia khi kêu lên những lời này, thân mình hoàn toàn lạnh giá.
Lại không nghĩ rằng, bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh.
“Những lời này, bây giờ cũng vô dụng.” Trình Mục Dương đút một tay vào túi quần, xoay người rời đi.
Đi ra vài chục bước, rốt cuộc cũng đưa tay lên nhẹ nhàng ra hiệu với mấy tay súng.
Hắn không tiếng động mà nói với mọi người, đây là phán quyết cuối cùng:
Tuyệt không khoan thứ.
Nam Bắc không xem màn cuối kia, cô xoay người vào khoang thuyền.
Chiếc thuyền nhổ neo, một lúc lâu đã không còn ở hải phận của Trung Quốc.
Hai người từ khoang thuyền đi ra, váy của cô bị gió thổi lay động, Nam Bắc vì lạnh mà có chút run.
Trình Mục Dương đặt tay lên lan can, nói chuyện điện thoại.
Là tiếng Pháp, vài năm học ở Bỉ cô nghe cũng có thể hiểu được.
“Những đội quân nổi dậy này rất nhiều tiền, nâng lên mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-tron-doi-tron-kiep/4518/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.