Nam Bắc nhìn hắn cắt đứt điện thoại.
Bằng trực giác, Nam Bắc biết dù có chuyện gì phát sinh, Trình Mục Dương cũng không nói với cô.
Quản gia Chu gia đã thông báo sẽ ăn cơm Tây, Nam Bắc cuối đầu đánh giá bộ quần áo chỉ có thể xuất hiện trên bờ cát mà cô đang mặc, thật thấy có lỗi, vì tôn trọng chủ nhân nên cô thay một bộ trang phục lịch sự hơn. Trình Mục Dương tự mình tháo băng gạt trên tay, Nam Bắc giúp hắn thay thuốc, sau đó hắn lấy ra một cái bao tay màu trắng mang vào.
“Rất…” Nam Bắc nhìn tay hắn, “Trông rất được.”
“Đây là sự tôn trọng đối với chủ nhân.” Trình Mục Dương nói. “Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, vết thương này cũng có liên quan đến cái chết của người phụ nữ kia, kiêng kỵ một chút vẫn tốt hơn.”
“Anh thật sự không biết nguyên nhân sao?”
“Đoán được một ít.” Hắn đưa cho cô một giả thiết, “Cô ta có lẽ chính là một quả bom hẹn giờ được người khác đặt bên cạnh Chu Sinh, chỉ cần đến thời điểm, sẽ phát nổ. Ví dụ như giết chết anh.”
Nam Bắc nhớ tới đêm khuya ở Hồ Vạn Đảo.
Trình Mục Dương cầm một khẩu súng trường tự mình bắn trả, sau đó nói với cô.
Hắn nói: Trình Mục Dương dẫn theo nhiều người bên cạnh như vậy, lại luôn luôn phòng bị, có phải người bên cạnh có vấn đề hay không? Có lẽ thật sự có cơ hội dồn hắn vào chỗ chết?
Khi đó cô không đếm xỉa đến, còn cười nhạo hắn vênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-tron-doi-tron-kiep/2518811/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.