Lần này không chỉ có đạo diễn Triệu mà còn có một người đàn ông trung niên khác quan sát cô thử vai.
Diệp Ly Lạc hít sâu một hơi, cô đã chọn cho mình một phân đoạn cũng dễ diễn trong kịch bản, bắt đầu nhập vai.
Sau khi mở mắt ra dáng vẻ Diệp Ly Lạc thanh cao đã không còn nữa mà thay vào đó là Thẩm Tư Tư nhẫn nhục chịu đựng.
Ánh mắt kia tỏ ra sự không cam lòng nhưng lại chẳng thể chống lại được số phận. Hai người đang ông đối diện liếc nhau cũng tập trung hơn.
"Các người đã lấy hết tiền của tôi rồi còn muốn lấy thêm gì nữa?"
Đây là đoạn Thẩm Tư Tư bị đám con nhà giàu bắt nạt lấy hết tiền, cô ấm ức nhưng lại không thể phản kháng.
"Đó là tiền của tôi vất vả mới dành dụm được. Các người có tự kiếm ra đâu mà hiểu chứ." Cô tự tưởng tượng ra cảnh trước mắt để diễn.
"Bộp!" Triệu Đồng đập mạnh bàn một cái: "Được lắm, cô diễn hay lắm."
Diệp Ly Lạc thu hồi lại sự phẫn uất, căm hận trong mắt. Cô không nghĩ chỉ một đoạn diễn nhỏ như vậy đã khiến đạo diễn Triệu hài lòng.
"Cảm ơn đạo diễn Triệu."
Triệu Đồng gật đầu. Có nhiều người diễn qua Thẩm Tư Tư nhưng đều không thể lột tả chính xác được tính cách và nội tâm nhân vật.
Sự không cam lòng nhưng chỉ có thể nuốt lại cơn giận, rõ ràng là lép vế nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra kiên cường, không chịu khuất phục.
Đây, đích thức mà người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-chi-thuong-mot-nguoi/2712984/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.