"Cô tưởng không có cha, cô sẽ được gả cho Thẩm Quân sao? Tốt nhất đứng trước mặt tôi cô đừng kiêu ngạo, nếu không..."
Diệp Di Nguyệt còn chưa nói xong Diệp Ly Lạc đã cười khẩy.
"Em gái, có phải em bị ngốc rồi không? Lẽ nào là tôi bắt ông ta phải gả tôi cho anh ấy sao? Nhưng cho dù có là như vậy cô sẽ làm gì tôi? Nói với Diệp Hoành hay... vị kim chủ kia của cô?"
Sắc mặt Diệp Di Nguyệt đã không thể đen hơn được nữa. Gân xanh nổi đầy trán, cô ta không nhịn được vung tay lên nhưng cánh tay đã bị Diệp Ly Lạc bắt lấy.
"Định đánh tôi sao? Cô nghĩ bản thân cô mình có tư cách." Cho dù xuyên đến thế giới này Diệp Ly Lạc đã tiết chế tính cách đi rất nhiều nhưng đối mặt với Diệp Di Nguyệt cô tuyệt đối không nhượng bộ.
Kiêu ngạo? Kiêu ngạo trước mặt cô sao? Đúng là nực cười mà!
Diệp Di Nguyệt bỗng run rẩy khi đối diện với ánh mắt trào phúng của Diệp Ly Lạc, cô ta giẫy giụa muốn thoát ra nhưng không được. Diệp Ly Lạc cong môi, dùng lực mạnh thêm một chút, Diệp Di Nguyệt đau đớn hét lên. Diệp Ly Lạc lúc này mới hất tay cô ta ra.
"Sao nào, không phải cô kiêu ngạo lắm sao? Kiêu ngạo tiếp đi!"
Diệp Di Nguyệt co rút người lại, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Ly Lạc nhưng lại không dám nói thêm câu nào nữa.
Đến khi Diệp Ly Lạc thong thả bước đi, Diệp Di Nguyệt vẫn còn run rẩy, trong mắt hiện lên sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-chi-thuong-mot-nguoi/2712900/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.