Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngôn Phong, khóe môi Diệp Ly Lạc giật giật không tài nào nở nụ cười được.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao cả! Cô tự trấn an bản thân mình nhưng mà ai trong phòng cũng nhìn ra được cô đang tức giận, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không che giấu nổi ánh mắt muốn băm vằn Lục Thẩm Quân ra.
Tên chồng này của cô rốt cuộc bị sao vậy? Bình thường anh rất thông minh cơ mà lẽ bào hôm nay phấn khích đến nỗi não bị úng. Mặt cô thật sự mỏng lắm không dày như anh nghĩ đâu.
Diệp Ly Lạc thầm oán trong lòng lại khóc không ra nước mắt.
Ngôn Phong nhìn cái bộ dáng của cô mà thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lục Thẩm Quân trừng mắt một cái anh mới nhịn cười được. Trời đất! Sao anh không biết Lục tổng lại là người tâm lí như vậy nhỉ?
Sau khi cầm lọ thuốc xong Diệp Ly Lạc không nhịn nổi nữa lập tức đuổi hai con người chết tiệt này ra khỏi phòng cũng không cần lấy lí do gì cả. Còn ngồi nữa chắc đầu cô bốc khói mất.
Ra khỏi phòng Ngôn Phong vội khoác lấy vai Lục Thẩm Quân, ánh mắt mang tia giảo hoạt trêu chọc.
"Nhóc con, giỏi đấy!"
"Hừ, đừng có gọi tôi như vậy." Lục Thẩm Quân thờ ơ hất tay Ngôn Phong ra.
Ngôn Phong cũng không để trong lòng, anh vẫn cười đùa.
"Thật không nghĩ tới cậu lại ăn được cô ấy nhanh đến vậy. Nhìn mặt vợ cậu, chắc cậu lại phải ăn kiêng dài dài rồi người anh em."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-chi-thuong-mot-nguoi/2712888/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.