Diệp Di Nguyệt đang mong chờ Diệp Ly Lạc bị xấu mặt trước mọi người nhưng không ngờ khi tiếng đàn của cô cất lên, sắc mặt cô ta tái mét như bị cắt không còn giọt máu. Tất cả mọi người ở đây cũng đều bị tiếng đàn của cô làm cho sững sờ.
Diệp Ly Lạc hôm nay mặc một bộ váy màu đỏ mang theo phong cách cổ điển lại kết hợp với tư thế cầm đàn, cô giống như một mĩ nhân bức từ trong tranh ra, kinh diễn tất cả mọi người có mặt.
Những người ở đây đều bị tiếng đàn của cô thu hút mà ngây ngốc đến nỗi cũng nhẹ nhàng chìm vào âm điệu du dương chỉ có Diệp Di Nguyệt là sắc mặt trắng bệch, bờ môi bị cô ta cắn đến suýt nữa bật máu, bàn tay nắm chặt cố kiềm chế tâm trạng lúc này, nhưng trong lòng cô ta lại như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé, đau đớn không cam lòng.
Sao lại có thể như vậy được? Diệp Ly Lạc vốn không biết đánh đàn, đừng nói đến việc hôm nay trước mặt mọi người cô ta lại có thể đánh đàn tỳ bà lưu loát như vậy. Rõ ràng có gì đó không đúng ở đây. Cô không tin Diệp Ly Lạc có thể làm được điều này, dù trước mắt chính là bộ dáng Diệp Ly Lạc ngồi chuyên chú đánh đàn nhưng... nhưng... không thể nào.
Diệp Ly Lạc khẽ nhếch môi, cho dù bây giờ cô không nhìn Diệp Di Nguyệt nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sắc mặt đã tái xanh của cô ta. Cảm giác đắc ý như thế này thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-chi-thuong-mot-nguoi/2712884/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.