Editor: Nhóm Ladies
"Nói, là ngươi sao?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, rất nhẹ, nhưng lại như lặp đi lặp lại không ngừng trong lòng ta, trong nháy mắt đó ta cảm thấy bản thân như con mồi đã vào tầm ngắm, một loại cảm giác tuyệt vọng không thể trốn dâng lên trong lòng.
Tất cả mọi người nín thở nhìn chúng ta, chung quanh an tĩnh giống như tiếng cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Toàn bộ Dịch Đình chìm trong bầu không khí quỷ dị.
"Điện hạ, ta - - "
Giọng nói của ta run rẩy giống mọi người, giọt lệ trên khóe mắt cũng sắp trào ra, Bùi Nguyên Hạo đợi đến phiền, bàn tay bất chợt bắt được cổ tay ta liền muốn xắn ống tay áo lên, trái tim ta trầm xuống, theo bản năng từ chối: "Không, không cần!"
Người chung quanh thấy một màn như vậy tất cả đều sợ ngây người, Du Nhi cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mà trái tim của ta đã rơi vào tuyệt vọng, theo bản năng nắm chặt ống tay áo. Có lẽ là chưa từng có người dám cãi lời hắn như thế, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo lộ ra sự tức giận, trên tay dừng lực, ta kêu thảm một tiếng, cổ tay giống như bị bóp nát.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên bên tai: "Điện hạ, xin thứ tội."
Chúng ta theo bản năng quay đầu, chỉ thấy một bóng hình thon dài từ từ nhích về phía Bùi Nguyên Hạo, cúi người dập đầu: "Nô tỳ biết tội rồi."
Là, Diêu Ánh Tuyết?
Ta nhất thời không kịp phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/219448/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.