* Vết đỏ trên cánh tay của cung nữ thời ngày xưa chứng minh vẫn còn trinh tiết.
‘’Cái gì?’’
Giống như có một trận sấm sét nổ vang dội trên đầu, ta kinh ngạc mở to hai mắt.
Du Nhi cười nói:’’Ngươi giật mình như vậy làm gì?’’
‘’Vì, vì sao muốn tìm nàng ta?’’
‘’Cũng không biết.’’ Du Nhi nhún nhún vai: ‘’Có thể là Tam Điện hạ muốn thu nhận nàng ta? Dù sao cũng đã sủng hạnh rồi. Người cung nữ kia cũng kỳ quái, ngươi nhìn những người kia, một đám đều đặc biệt ăn mặc trang điểm xinh đẹp, chỉ mong sao điện hạ có thể nhìn thêm một cái. Nàng ấy thì ngược lại, đều đã được điện hạ sủng hạnh qua, vẫn còn không tự chủ động ra mặt, phải biết rằng, chỉ cần Tam điện hạ thu nhận nàng ấy, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.’’
Ta đờ đẫn đứng trước cửa sổ, hai tay nắm chặt khung cửa sổ, lại cảm giác khung cửa sổ ở trong tay giống như biến thành ngọn sóng không ngừng quay cuồng, như thế nào cũng đều không bắt được. Lúc mở miệng, âm thanh đều đã run rẩy: ‘’Hắn, Tam điện hạ muốn tìm như thế nào?’’
‘’Lúc chúng ta tiến cung, không phải đã điểm thủ cung sa trên cổ tay sao? Chỉ cần tìm người nào đó không có thủ cung sa trên cổ tay, chẳng phải sẽ biết rồi.’’
Ta nắm bắt lấy cổ tay trái theo bản năng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là Diêu Ánh Tuyết đã tới, vừa thấy hai chúng ta đứng bên cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói: ‘’Các ngươi lại vẫn đứng ở chỗ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/219446/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.