Kế tiếp bọn họ nói gì, ta không nghe rõ, thời điểm hoàn hồn lại, lão ma ma kia đã rời đi.
Tiền ma ma cầm tay nải bà ấy đưa đứng im một lúc, mới chậm rãi xoay người đi về hướng khác, ta nghĩ nghĩ, quyết định không đi theo, mà từ con đường khác tới chỗ bà ở.
Tiền ma ma là quản sự lãnh cung, nơi ở không kém, viện này đơn giản sạch sẽ, ở giữa còn có một hồ nước, bên trong có nuôi cá, thỉnh thoảng ngoi lên phun bong bóng vô cùng thú vị. Ta đứng bên hồ nhìn cá chơi đùa tìm niềm vui, một lúc sau, liền nghe tiếng bước chân của bà ấy từ bên ngoài truyền đến.
Tiền ma ma tới cổng lớn, vừa thấy ta, không khỏi kinh hãi.
Ta cười gọi: "Tiền ma ma."
"A, nô tỳ còn tưởng là ai, thì ra là Nhạc Tài Nhân giá đáo."
Bà vẫn ăn nói cay nghiệt như trước, ta sớm đã quen, theo bà về phòng, bà thu dọn một chút, sau đó đi tới nhìn ta, hỏi: "Sao hả, luyến tiếc nơi này, còn trở về xem sao?"
Ta cười cười: "Trở về thăm lão nhân gia ngươi."
"Lão nhân gia ta có gì tốt đẹp."
"Khá đẹp đấy chứ."
Nhìn ta tươi cười ngồi xuống, cùng mình đùa giỡn, bà cũng nở nụ cười, xách ấm trà trên bàn lên rót cho ta ly trà, ta nhận lấy, nhưng cúi đầu vừa phát hiện là phượng hoàng đơn tùng, đành bất đắc dĩ buông xuống.
Bà hừ lạnh: "A, nô tỳ quên mất, Nhạc Tài Nhân sau khi thụ phong e rằng dùng rất nhiều trà ngon, nào còn để mắt tới loại trà này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132233/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.