Một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau thời điểm đi hầu hạ Hứa Tài Nhân, nàng thấy khóe mắt ta hồng hồng cùng sắc mặt tiều tụy, lập tức hỏi: "Thanh Anh, ngươi xảy ra chuyện gì sao? Sao lại tiều tụy như thế?"
"Nô tỳ? Nô tỳ không sao." Ta trả lời qua loa có lệ.
Theo lệ thường hầu hạ nàng mặc y phục rửa mặt chải đầu, Hứa Tài Nhân nắm tay ta: "Yên tâm đi, ngươi nói muốn ta giúp ngươi một việc, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa."
Ta ngẩng đầu thấy nàng rất nghiêm túc, còn mỉm cười với ta.
Không biết vì sao, ta đột nhiên phát hiện vì sao hậu cung ba ngàn giai lệ, Bùi Nguyên Hạo chỉ dịu dàng với mình nàng, mà nàng cũng may mắn như vậy, là nữ tử đầu tiên hoài long chủng.
Nàn giống như một đóa hoa nhỏ giữa muôn nghìn vạn tía trong Ngự Hoa Viên, mảnh mai nhỏ bé khiến người ta muốn che chở trong lòng bàn ta, mà nàng cũng sạch sẽ đơn giản như vậy, cho dù là ta cũng muốn bảo vệ nàng, bảo vệ hài tử trong bụng.
Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Nếu bảng tên thật sự có người có lòng lấy đi, như vậy là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, ta cứ chờ vận mệnh an bài là được.
Việc hiện tại nên làm là bảo vệ nữ tử vô tội trước mắt cùng hài tử trong bụng nàng.
Vì thế, ta cười nói: "Tất cả phải xem hài tử trong bụng Tài Nhân." Ta cúi đầu nhìn bụng nhỏ đã hơi nhô lên của nàng, "Thật hi vọng Tài Nhân có thể sinh hạ nam hài, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132226/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.